tiểu thư bé bỏng

Chương 2: QUY TẮC CỦA NGƯỜI GIỮ KẺ BẢO VỆ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa lụa, chiếu rọi vào căn phòng ngủ xa hoa của Nguyệt Hy, nhưng không xua đi được cảm giác bị giám sát. Cô ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi làm tóc. Gương mặt cô vẫn tươi tắn, nhưng trong đôi mắt to tròn lại ẩn chứa sự bực bội.

Đã mười hai tiếng kể từ khi Trần Hạo xuất hiện, và thế giới của Nguyệt Hy đã thu hẹp lại một cách đáng sợ.

Cô đã cố gắng lẻn ra ngoài lúc nửa đêm để đi dạo trong vườn, nhưng chưa kịp mở cửa ban công, hệ thống cảm biến âm thanh mới đã khẽ kêu lên. Chỉ vài giây sau, cánh cửa phòng cô mở ra, và Hạo đứng đó, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng từ hành lang.

“Tiểu thư đang định đi đâu?” Giọng anh ta trầm và lạnh như băng, không có chút khoan dung nào.

“Tôi chỉ muốn hóng gió thôi,” Nguyệt Hy nói, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng tim cô đập thình thịch.

“Không được phép,” Hạo dứt khoát. “Khu vườn chưa được quét sạch, và ban công không an toàn. Mọi hoạt động ngoại lệ phải được báo cáo ít nhất ba mươi phút trước khi thực hiện.”

Sự kiểm soát tuyệt đối đó khiến Nguyệt Hy cảm thấy nghẹt thở. Giờ đây, ngay cả không khí trong phòng cô cũng như bị pha loãng bởi sự hiện diện vô hình của anh.

Sáng hôm đó, sau bữa sáng yên tĩnh đến mức ngột ngạt (Hạo đứng cách bàn ăn một khoảng nhất định, mắt không rời khỏi cô), Hạo yêu cầu một cuộc họp riêng tại phòng làm việc của Nguyệt Hy.

“Đây là bản tóm tắt các quy tắc an ninh cơ bản,” Hạo nói, đặt một xấp tài liệu mỏng lên bàn, giọng điệu chuyên nghiệp đến mức khiến cô muốn đập vỡ chiếc bình hoa gần đó.

Nguyệt Hy lười biếng cầm lên. Bản tóm tắt chỉ vỏn vẹn năm trang, nhưng mỗi câu chữ đều là một lệnh cấm.

Quy tắc 1: Không tự ý rời khỏi khu vực được chỉ định.

Quy tắc 2: Mọi cuộc hẹn cá nhân, dù là bạn bè hay công việc, đều phải có sự hiện diện của vệ sĩ.

Quy tắc 3: Điện thoại, máy tính và các thiết bị điện tử phải được kiểm tra định kỳ để loại trừ phần mềm độc hại.

Quy tắc 4: Tuyệt đối không được uống đồ uống, thức ăn từ người lạ, kể cả những người quen mà tôi chưa xác thực.

Quy tắc 5: Và quan trọng nhất: Người giữ và Mục tiêu không được phép thiết lập mối quan hệ cá nhân, thân mật, hay bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn chuyên môn.

Nguyệt Hy đọc đến Quy tắc 5, cô khẽ nhếch môi cười. Cô đặt xấp giấy xuống, đẩy chúng về phía Hạo bằng đầu ngón tay sơn móng màu đỏ.

“Anh đang lo lắng điều gì, Trần vệ sĩ? Anh sợ tôi sẽ... quyến rũ anh sao?” Cô dựa lưng vào ghế da, cố tình để lộ chiếc cổ trắng ngần. Vẻ ngoài "tiểu thư bé bỏng" của cô trở nên đầy khiêu khích.

Đôi mắt Hạo khẽ co lại, anh ta bước đến gần bàn làm việc, hai bàn tay mạnh mẽ đặt lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước. Khoảng cách giữa khuôn mặt anh ta và Nguyệt Hy chỉ còn vài chục centimet. Cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và thuốc súng thoang thoảng từ người anh, một sự kết hợp mạnh mẽ và nam tính.

“Tôi sợ cô sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm không cần thiết, Tiểu thư,” Hạo đáp, giọng anh trầm xuống, gần như là một tiếng gầm gừ nhẹ. “Tôi không cần những hành vi cố ý phá hoại sự tập trung của tôi. Mối quan hệ này hoàn toàn là công việc. Cô là mục tiêu. Tôi là người giữ. Ranh giới phải được giữ vững.”

Hạo nói bằng chất giọng không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào, nhưng sự gần gũi đột ngột này lại chính là chất xúc tác cho sự khiêu khích của Nguyệt Hy.

Cô đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Hạo, nơi gân xanh nổi lên dưới lớp da rám nắng.

“Anh nói đúng, ranh giới phải được giữ vững,” Nguyệt Hy thì thầm, ánh mắt cô khóa chặt vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta. “Nhưng có vẻ như anh là người duy nhất lo lắng về nó, Trần Hạo. Tôi thấy anh đang rất căng thẳng.”

Cử chỉ vô thức đó – một cái chạm nhẹ vào vị trí nhạy cảm – ngay lập tức làm Hạo cứng đờ. Anh giật mạnh tay về như bị bỏng, tạo ra tiếng động mạnh khi tay anh đập xuống bàn. Hạo lùi lại một bước, hơi thở anh ta có chút hỗn loạn. Nguyệt Hy biết, cô đã chạm đúng vào điểm yếu. Sự kiểm soát bản thân của anh ta đang ở mức tối đa.

“Tôi khuyên cô nên chấm dứt những trò trẻ con này,” Hạo nói, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng như băng, nhưng có phần sắc bén hơn. “Nếu cô vi phạm các quy tắc, tôi sẽ buộc phải báo cáo và có quyền rút khỏi nhiệm vụ. Điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ mất đi sự bảo vệ này.”

Nguyệt Hy bật cười, một tràng cười trong trẻo, nhưng mang đầy vẻ khinh thường. “Anh đang đe dọa tôi sao? Anh sẽ bỏ đi nếu tôi không ngoan? Rất thú vị, Trần Hạo.”

Cô đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, tiến về phía anh ta. Hạo lùi lại, giữ khoảng cách. Cô biết, anh đang làm mọi cách để không chạm vào cô.

“Hôm nay, tôi phải đi đến Thư viện Quốc gia để tham khảo tài liệu luận án. Tôi đi một mình,” Nguyệt Hy nói, cố tình làm trái ngay lập tức một trong những quy tắc anh ta vừa đặt ra. “Anh có thể đi theo, nhưng anh không được phép đi cùng xe với tôi, không được ở cùng tầng với tôi, và quan trọng nhất, không được xuất hiện trong tầm mắt tôi trong phạm vi mười mét. Tôi cần một chút không gian, Trần vệ sĩ.”

Hạo nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang cân nhắc giữa việc bóp cổ cô và làm theo lệnh. Sự giằng xé nội tâm hiện rõ trong đôi mắt anh ta. Cô là mục tiêu của anh, và nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô bằng mọi giá.

“Tôi sẽ đi theo,” Hạo nghiến răng nói. “Nhưng nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, mười mét đó sẽ biến mất ngay lập tức, và tôi sẽ đưa cô đi bằng vũ lực. Cô hiểu ý tôi chứ, Nguyệt Hy?”

Lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô, không thêm danh xưng ‘Tiểu thư’. Giọng nói đó mang theo một sức nặng, một lời cảnh báo cá nhân hơn là chuyên nghiệp. Nguyệt Hy cảm thấy tim mình nhảy múa. Cô thích thú với việc phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng của anh ta.

“Tuyệt vời,” cô đáp, mỉm cười như một cô gái vừa đạt được món đồ chơi mới. “Vậy thì, chuẩn bị đi, người giữ của tôi.”

Nguyệt Hy quay người, lấy chiếc áo khoác màu kem và chiếc túi xách, để lại Trần Hạo đứng chôn chân trong phòng, chiến đấu với cảm xúc và nguyên tắc của chính mình. Cô biết, cuộc chiến giữa họ, giữa khao khát được kiểm soát và khao khát được tự do, chỉ mới bắt đầu. Và cô sẽ là người chiến thắng trong trò chơi quyến rũ cấm kỵ này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×