tiểu thư bé bỏng

Chương 8: NHIỆT ĐỘ CỦA SỰ KIỀM CHẾ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn sốt của Lãnh Nguyệt Hy kéo dài thêm một ngày nữa, nhưng điều đó không ngăn được sự leo thang của căng thẳng giữa cô và Trần Hạo. Hạo vẫn duy trì sự chuyên nghiệp, nhưng việc phải tận tay chăm sóc cô đã khiến anh ta hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng trước đây. Mỗi lần chạm vào cô, dù là để đo nhiệt độ hay đút cháo, đều khiến khuôn mặt anh ta căng thẳng đến cực điểm.

Tối hôm đó, sự việc trở nên tồi tệ hơn.

Khoảng nửa đêm, một báo động an ninh khẩn cấp vang lên khắp dinh thự. Đèn chớp đỏ bật sáng, báo hiệu có sự xâm nhập ở hàng rào ngoài.

Hạo đang ở phòng bên cạnh, nhưng anh ta đã phản ứng ngay lập tức. Cánh cửa thông giữa hai phòng, dù đã được Nguyệt Hy khóa hai lớp, vẫn bị Hạo phá khóa bằng một cú bật mạnh và dứt khoát.

Anh ta xông vào phòng, ánh mắt sắc bén quét khắp phòng. Nguyệt Hy, vẫn còn hơi choáng váng vì sốt, ngồi bật dậy trên giường.

“Mọi thứ đã bị khóa bên ngoài, nhưng chúng ta không thể tin tưởng được hệ thống,” Hạo nói, giọng anh ta gấp gáp. “Nguồn điện chính đã bị cắt. Chúng ta phải ở lại đây.”

Hạo nhanh chóng chặn cánh cửa thông bằng một chiếc tủ nặng, sau đó, anh ta kiểm tra cửa sổ và cửa chính một lần nữa. Mọi thứ đã được khóa, nhưng không ai biết kẻ xâm nhập có thể làm gì trong bóng tối này.

“Tại sao không đến phòng an toàn?” Nguyệt Hy hỏi, cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh.

“Phòng an toàn đã bị cắt điện. Cô sẽ bị nhốt ở đó và không có lối thoát nếu chúng dùng khí gây mê,” Hạo giải thích. “Phòng ngủ của cô là nơi được bảo vệ kiên cố nhất. Cô phải ở lại đây. Và tôi cũng vậy.”

Anh ta đi thẳng đến chiếc chăn lông cừu được gấp gọn ở cuối giường. Nguyệt Hy nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.

“Anh định làm gì?”

“Tôi không thể ngủ,” Hạo nói, không nhìn cô. “Nhưng cô cần được bảo vệ. Tôi sẽ ở ngay đây.”

Hạo trải chiếc chăn xuống sàn gỗ cạnh giường, ngay mép giường của cô.

“Anh sẽ ngủ dưới sàn nhà?” Nguyệt Hy không tin vào tai mình.

“Tôi không ngủ. Tôi gác,” Hạo trả lời. Anh ta cởi bỏ áo khoác và thắt lưng, để lộ chiếc áo thun đen bó sát. Anh ta nằm xuống sàn, dựa lưng vào thành giường, đối mặt với cánh cửa. Toàn bộ thân hình mạnh mẽ của anh ta trải dài trên sàn nhà, chỉ cách cô một tầm tay.

“Không thể chấp nhận được,” Nguyệt Hy nói, giọng cô đầy sự phản đối. “Anh đã thức cả đêm hôm trước. Anh phải nghỉ ngơi. Anh cần phải tỉnh táo để bảo vệ tôi.”

Hạo quay đầu lại, nhìn cô trong bóng tối. Ánh sáng từ đèn báo động hắt lên khuôn mặt anh ta, tạo ra những bóng đổ sắc nét.

“Đây là mệnh lệnh, Nguyệt Hy,” anh ta nói, lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu mệnh lệnh với tên cô trong một tình huống riêng tư. “Tôi không thể để cô ngủ một mình trong tình trạng này. Và tôi không được phép ngủ trên giường cùng cô. Sàn nhà là ranh giới cuối cùng của tôi.”

Nguyệt Hy nhìn chằm chằm vào anh ta. Cô biết, anh ta đang cố gắng giữ gìn nguyên tắc, giữ gìn sự tỉnh táo, nhưng sự kiên quyết này lại càng làm cô bị hấp dẫn.

Cô trượt người ra khỏi chăn, ngồi ở mép giường. Cô đưa chân xuống, khẽ chạm vào vai Hạo.

“Ngủ ở đây thì khác gì,” Nguyệt Hy thì thầm. “Anh vẫn chỉ cách tôi một tầm tay. Anh vẫn có thể nghe thấy hơi thở của tôi. Và tôi có thể nghe thấy nhịp tim của anh.”

Hạo nhắm mắt lại. Anh ta không di chuyển, nhưng Nguyệt Hy thấy rõ cơ bắp vai anh ta căng lên.

“Đừng thử thách tôi,” Hạo nói, giọng anh ta thấp và khàn, như tiếng gầm gừ bị kìm nén. “Tôi đang rất tập trung vào nhiệm vụ.”

Nguyệt Hy biết anh ta đang nói dối. Nhiệm vụ của anh ta lúc này là cô.

Cô đưa chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhẹ nhàng trượt người xuống bên cạnh anh ta, cô ngồi quay lưng lại với anh.

“Nếu anh không ngủ, tôi cũng không ngủ,” cô nói. “Vậy thì, chúng ta cùng gác. Anh hướng về phía cửa, tôi hướng về phía giường.”

Hạo nhanh chóng bật dậy, ngồi thẳng lưng. Anh ta quay lại, đối diện với cô.

“Cô làm gì vậy?” anh ta gần như hét lên. “Trở lại giường ngay lập tức! Cô vẫn đang bị sốt!”

Nguyệt Hy không nghe lời. Cô đặt lưng vào thành giường, cố tình để vai cô chạm nhẹ vào cánh tay vạm vỡ của anh ta.

“Nếu anh không trở lại giường, tôi sẽ gọi cho ba tôi và nói rằng anh đang gây nguy hiểm cho tôi,” Nguyệt Hy nói. “Anh cần phải ngủ. Ít nhất là một chút.”

Sự đe dọa này hiệu quả. Hạo biết, anh ta cần phải nghỉ ngơi. Anh ta không thể để bản thân mệt mỏi đến mức không kịp phản ứng.

Hạo nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt anh ta đầy sự giằng xé và tức giận. Cuối cùng, anh ta thở dài một cách tuyệt vọng.

“Được thôi,” Hạo nói, giọng anh ta đầy sự nhượng bộ. “Tôi sẽ lên giường. Nhưng cô phải nằm sát vào bên kia. Tuyệt đối không được vượt qua ranh giới chính giữa.”

Hạo đứng dậy, di chuyển cẩn thận. Anh ta không cởi quần áo, chỉ nằm xuống giường một cách cứng nhắc, giữ khoảng cách tối đa với cô. Anh ta nằm nghiêng, lưng quay về phía cô, cả cơ thể anh ta căng thẳng.

Nguyệt Hy khẽ mỉm cười chiến thắng. Cô trườn người lên giường, nằm quay lưng lại với anh ta. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh ta tỏa ra. Cô có thể nghe thấy tiếng anh ta cố gắng hít thở sâu, cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tấm lưng rộng của anh ta, nơi cơ bắp vẫn đang căng cứng.

“Ngủ đi, Trần Hạo,” cô thì thầm. “Tôi đã ở đây. Anh an toàn.”

Cái chạm đó dường như là giọt nước làm tràn ly. Hạo bỗng nhiên xoay người lại, đối mặt với cô trong bóng tối. Tay anh ta chụp lấy cổ tay cô, mạnh mẽ nhưng không làm cô đau.

“Cô nghĩ đây là trò chơi à?” Hạo nói, giọng anh ta trầm đến mức chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng lại đầy sức mạnh. “Tôi không muốn làm cô bị thương, Nguyệt Hy. Nhưng nếu cô tiếp tục làm điều này, tôi không chắc mình có thể kiểm soát được. Nhiệt độ cơ thể tôi đang tăng lên vì cô.”

Anh ta ghì chặt cổ tay cô vào gần ngực anh ta. Nguyệt Hy có thể cảm nhận rõ sự nóng bỏng, mạnh mẽ của cơ thể anh ta, nhịp tim đập dồn dập dưới bàn tay cô.

“Anh có thể cảm nhận được không?” Nguyệt Hy nói, giọng cô đầy sự thách thức và khao khát. “Nó không phải vì cơn sốt của tôi. Nó là thứ khác. Và anh biết nó là gì.”

Hạo nhắm mắt lại, anh ta buông cổ tay cô ra. Anh ta đưa tay lên, áp vào má cô. Bàn tay anh ta thô ráp, nhưng hành động lại đầy sự dịu dàng và giằng xé.

“Ngủ đi,” Hạo nói, hơi thở anh ta phả vào mặt cô, nóng bỏng. “Nếu cô không ngủ, tôi sẽ tự trói mình lại. Cô không thể làm tôi mất tập trung.”

Nguyệt Hy biết, cô đã đẩy anh ta đến giới hạn. Cô nhắm mắt lại. Cô nằm yên, cảm nhận sự gần gũi cấm kỵ của anh ta. Giữa họ chỉ còn lại không khí mỏng manh, nhưng không ai dám vượt qua nó. Sự kiềm chế đó lại chính là thứ khiến Nguyệt Hy cảm thấy quyến rũ nhất.

Đêm đó, không ai ngủ được. Họ nằm cạnh nhau, cảm nhận được hơi ấm của đối phương, trong một sự im lặng căng thẳng đầy khao khát.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×