tiểu thư bé bỏng

Chương 7: RANH GIỚI BỊ XÓA NHÒA


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi đội cứu hộ của Lãnh gia tìm thấy họ, Nguyệt Hy đã gần như kiệt sức. Cô được đưa về nhà an toàn, nhưng hậu quả của đêm mưa lạnh giá bắt đầu xuất hiện.

Vài giờ sau khi trở về, Nguyệt Hy bắt đầu sốt cao.

Trần Hạo, dù đã cố gắng giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp, nhưng sự căng thẳng trên khuôn mặt anh ta lộ rõ. Anh ta đã hoàn thành báo cáo về sự cố, nhưng ông Lãnh, lo lắng cho con gái, đã ra lệnh cho Hạo tạm thời gác lại mọi nhiệm vụ khác và tự tay chăm sóc Nguyệt Hy cho đến khi cô khỏe lại.

Đây là điều mà Hạo lo sợ nhất: sự gần gũi ngoài ý muốn.

Nguyệt Hy nằm trên giường, cơ thể cô nóng ran, giọng nói yếu ớt. Hạo đứng bên cạnh giường, bộ vest đen đã được thay bằng trang phục thoải mái hơn, nhưng anh ta vẫn đứng thẳng, giữ một khoảng cách vật lý nhất định, như thể đang đứng gác.

“Tôi đã gọi y tá riêng,” Hạo nói, giọng anh ta cứng nhắc. “Cô ấy sẽ đến trong vòng một giờ.”

“Tôi lạnh,” Nguyệt Hy thều thào, cô kéo chặt chăn.

Hạo nhắm mắt lại, thở dài. Anh ta biết, y tá chưa đến, và anh ta không thể để cô chờ đợi.

Anh ta bước đến bên tủ quần áo, lấy thêm một chiếc chăn lông mềm, phủ lên người cô. Nguyệt Hy cố gắng mỉm cười yếu ớt.

“Anh có biết không, Trần Hạo,” cô nói, giọng cô khàn đặc. “Khi anh nắm tay tôi đêm qua, tôi đã nghĩ, nếu tôi chết ở đó, ít nhất tôi cũng không chết một mình.”

Hạo quay lưng lại, đi đến bàn, rót một ly nước ấm. “Đừng nói những điều xui xẻo,” anh ta cộc lốc. “Cô sẽ không chết. Cô chỉ bị cảm lạnh thôi.”

Anh ta quay lại, đưa ly nước và viên thuốc hạ sốt cho cô. Nguyệt Hy cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cô yếu ớt.

“Tôi không thể tự mình uống được,” cô nói, nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh vì sốt.

Sự bất lực của cô đã đánh bại sự chuyên nghiệp của anh ta. Hạo ngần ngừ một giây, sau đó đặt ly nước xuống, ngồi xuống mép giường.

Anh ta nhẹ nhàng đỡ Nguyệt Hy ngồi dậy, một tay anh ta đặt phía sau lưng cô, giữ cô ổn định. Cơ thể ấm áp và mềm mại của cô tựa vào cánh tay cứng rắn của anh ta. Hạo có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ tóc cô, trộn lẫn với hơi nóng của cơn sốt.

“Uống đi,” anh ta ra lệnh, giọng anh ta gần như run rẩy.

Nguyệt Hy uống thuốc và nước. Hạo đỡ cô nằm xuống trở lại. Trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Hy đưa tay lên, chạm nhẹ vào má anh ta.

“Anh đang lo lắng cho tôi,” cô nói, giọng cô đầy sự thỏa mãn.

Hạo giật mình đứng dậy ngay lập tức, như thể bị điện giật. Anh ta lùi lại ba bước, khoảng cách an toàn đã được khôi phục.

“Đó là trách nhiệm. Cô là tài sản giá trị mà tôi có nhiệm vụ bảo vệ,” Hạo nói, giọng anh ta sắc lạnh, nhưng Nguyệt Hy có thể thấy anh ta đang đổ mồ hôi trán.

Cô nhắm mắt lại. “Tài sản... Nghe thật tàn nhẫn.”

Sau khi y tá đến và rời đi, Hạo trở lại phòng Nguyệt Hy với một bát cháo nóng. Anh ta không phải làm việc đó, nhưng anh ta đã tự mình làm.

“Ăn đi. Cô cần năng lượng,” Hạo nói, đặt bát cháo lên bàn cạnh giường.

Nguyệt Hy nhìn bát cháo, rồi nhìn Hạo. “Tôi không có sức ăn. Anh giúp tôi đi.”

Hạo đứng yên, dường như đang đấu tranh nội tâm. Cho cô ăn? Đó là hành động hoàn toàn vượt quá giới hạn chuyên môn, là hành động chăm sóc cá nhân sâu sắc.

“Cô có thể cố gắng tự ăn,” Hạo nói.

“Tôi sẽ đổ hết lên ga giường của anh,” Nguyệt Hy nói một cách ương bướng.

Cuối cùng, sự bất lực của cô lại chiến thắng. Hạo nghiến răng, từ từ ngồi xuống. Anh ta cầm chiếc thìa lên, múc một lượng nhỏ cháo, nhẹ nhàng đưa lên miệng cô.

Từng thìa cháo được đưa vào miệng cô, Nguyệt Hy cố tình ăn thật chậm, thưởng thức sự chăm sóc vụng về, cứng nhắc nhưng đầy tận tâm của anh ta.

Trong lúc ăn, Hạo tránh nhìn vào mắt cô. Anh ta chỉ nhìn vào bát cháo.

“Anh làm việc này trước đây chưa?” Nguyệt Hy hỏi.

“Không,” Hạo đáp cộc lốc.

“Tôi đoán vậy,” cô cười khúc khích, nhưng nụ cười nhanh chóng tan biến. Cô nhắm mắt lại. “Trần Hạo, tôi có một cơn ác mộng. Giữ tay tôi đi. Chỉ một lát thôi.”

Cô chìa bàn tay ấm áp của mình ra.

Hạo nhìn chằm chằm vào bàn tay cô, sau đó nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của cô. Sự giằng xé trong lòng anh ta hiện rõ. Anh ta là lính, là vệ sĩ. Anh ta không được phép có sự mềm yếu này.

Nhưng cuối cùng, Hạo không thể từ chối một người đang yếu ớt. Anh ta đặt bát cháo xuống, và từ từ, anh ta đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

Không còn là cái nắm tay kiểm soát tuyệt vọng của đêm qua. Lần này, cái nắm tay của anh ta dịu dàng hơn, bao bọc bàn tay cô trong lòng bàn tay lớn và ấm áp của mình.

Nguyệt Hy cảm thấy một cảm giác an toàn và nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Cô siết nhẹ tay anh ta.

“Kể cho tôi nghe về ác mộng của anh đi,” Nguyệt Hy thì thầm. “Anh có thường gặp ác mộng không?”

Hạo không trả lời câu hỏi đó, nhưng anh ta bắt đầu nói, giọng anh ta trầm và khàn, một sự tự thú không mong muốn.

“Tôi đã làm một nhiệm vụ. Tôi phải bảo vệ một người. Tôi đã thất bại. Tôi đã không kịp…” Hạo dừng lại, bóp chặt tay cô. “Cô ấy... cô ấy chết ngay trước mặt tôi.”

“Cô ấy?” Nguyệt Hy hỏi, nhận ra đây là lần đầu tiên Hạo hé lộ một phần quá khứ đau thương của mình.

“Một cô bé. Con gái của mục tiêu. Không phải là nhiệm vụ chính, nhưng tôi đã hứa với cô bé sẽ đưa cô bé đi xem một buổi biểu diễn ballet. Tôi đã không giữ lời.”

Sự đau đớn và hối hận trong giọng nói Hạo là thật. Nguyệt Hy nhận ra rằng, sự kiềm chế tuyệt đối của anh ta không phải là để chống lại cô, mà là để chống lại thất bại của chính mình. Anh ta không sợ cô quyến rũ anh ta, anh ta sợ anh ta sẽ thất bại trong việc bảo vệ cô, và phải chịu đựng nỗi đau tương tự một lần nữa.

“Đó không phải lỗi của anh,” Nguyệt Hy nói, vuốt ve mu bàn tay anh ta.

“Là lỗi của tôi,” Hạo thì thầm. “Vì vậy, tôi không thể mắc sai lầm nào nữa. Cô… cô không được làm phức tạp mọi chuyện, Nguyệt Hy.”

Nguyệt Hy không trả lời. Cô chỉ siết chặt tay anh ta hơn. Cô hiểu. Anh ta đang bảo vệ cô không chỉ khỏi thế giới bên ngoài, mà còn khỏi chính bản thân anh ta, khỏi nỗi sợ hãi về sự gắn kết.

Và trong khoảnh khắc đó, cô biết, trò chơi đã thay đổi. Cô không chỉ muốn anh ta, cô muốn chữa lành vết thương cho người giữ của mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×