Lục Tinh Tinh đứng trước cửa sảnh lớn của Khách sạn Hoàng Kim, nơi đang diễn ra sự kiện từ thiện thường niên của giới thượng lưu. Ánh đèn chớp nháy như bầu trời đầy sao, phản chiếu lên chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt mà cô đang mặc. Mái tóc dài thẳng mượt, gương mặt thanh tú và ánh mắt kiêu hãnh – tất cả tạo nên hình ảnh của một tiểu thư quyền quý, mà những kẻ xung quanh vừa ngưỡng mộ vừa dè chừng.
“Tinh Tinh, nhớ giữ khoảng cách với Hàn Thừa Dật,” cô trợ lý nhỏ nhắn nhắc, giọng run run. “Nghe nói anh ta… rất khó chịu.”
Tinh Tinh nhếch môi, hơi cười khinh miệt: “Khó chịu? Hay là đối với những người không biết tôn trọng anh ta?” Cô bước đi, tự tin như thể cả thế giới đều phải nhường đường.
Hàn Thừa Dật, CEO trẻ tuổi của Tập đoàn Thừa Dật, đứng ở góc phòng, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ. Vừa xuất hiện trong bộ vest đen lịch lãm, anh trở thành tâm điểm mà không hề muốn. Nam chính này nổi tiếng với khả năng quyết đoán, nhưng cũng là người khó gần, ít nói và thường làm mọi người nể sợ.
Chẳng hiểu vì sao, khi ánh mắt họ chạm nhau, một luồng điện nhẹ chợt lóe qua trong lòng Tinh Tinh. Cô hít sâu, tự nhủ: “Chỉ là ánh mắt thôi mà, đừng nghĩ nhiều.”
Tiệc bắt đầu với những tràng pháo tay, những ly champagne chạm nhau, ánh sáng lung linh. Lục Tinh Tinh tiến về quầy đăng ký từ thiện, nhưng ngay lúc đó, một cơn va chạm bất ngờ khiến chiếc ly champagne rơi xuống.
“Xin lỗi…!” Một giọng trầm ấm vang lên. Tinh Tinh nhìn lên, và tất nhiên, người đứng trước cô chính là Hàn Thừa Dật. Anh khẽ cúi người, gạt tay cô ra khỏi vết đổ, ánh mắt lạnh như băng nhưng lại đầy chú ý.
“Cẩn thận lần sau,” anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. Tinh Tinh cảm thấy tim mình nhói nhẹ.
“Cảm… cảm ơn,” cô đáp, giọng vừa bình thản vừa khó chịu, cố gắng che đi cảm giác bối rối.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng im một giây, như thế giới quanh họ bỗng lắng xuống. Nhưng không lâu, một vị khách vội vã chen ngang, kéo Tinh Tinh ra khỏi tình huống khó xử. Hàn Thừa Dật nhìn theo, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhẹ, rồi quay đi.
Tinh Tinh lảo đảo, cố định tư thế và cúi đầu chào khách. Nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng vẫn còn đọng lại – vừa tò mò vừa… bực bội. Cô tự nhủ: “Một người như vậy… khó mà đoán được.”
Sau buổi tiệc, khi mọi người đã ra về, Hàn Thừa Dật không hề rời mắt khỏi màn hình theo dõi doanh nghiệp, nhưng một suy nghĩ không rõ ràng cứ len lỏi trong đầu: “Cô tiểu thư kia… không giống những người khác.”
Và thế là, từ một cuộc gặp gỡ tưởng chừng đơn giản, hai con người tưởng chừng không liên quan, bắt đầu bước vào vòng xoáy định mệnh mà không hề hay biết.