Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa căn hộ sang trọng của Lục Tinh Tinh, rọi lên gương mặt thanh tú và mái tóc dài mượt mà. Buổi tối hôm qua vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ cô — cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hàn Thừa Dật, người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Cô nhấp một ngụm trà nóng, cố xua đi cảm giác bối rối. “Chỉ là lần gặp đầu tiên thôi,” cô tự nhủ, nhưng lòng lại không khỏi lo lắng.
Tinh Tinh chuẩn bị đến văn phòng quản lý từ thiện để ký duyệt hợp đồng tài trợ. Vừa bước vào sảnh, cô đã nhìn thấy Hàn Thừa Dật đứng trong góc phòng, ánh mắt sắc bén dõi theo từng hành động của cô. Hai người chạm mắt nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ấn tượng.
“Anh cũng ở đây?” Tinh Tinh nhíu mày, giọng vừa tò mò vừa hơi khó chịu.
“Tôi có hẹn với bên đối tác,” Hàn Thừa Dật đáp gọn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế.
Tinh Tinh hít sâu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. “Vậy thì… xin lỗi, tôi không muốn làm phiền.”
“Phiền thì đã sao? Chỉ là có vẻ cô không quen việc xuất hiện cùng người lạ.” Ánh mắt anh sắc lạnh như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Tinh Tinh mím môi, tự nhủ phải bình tĩnh. “Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc thôi.” Không khí giữa họ căng thẳng, nhưng lại khiến cả hai không thể rời mắt.
Buổi họp diễn ra nghiêm túc, từng câu chữ Hàn Thừa Dật nói ra đều sắc bén và chính xác. Tinh Tinh vốn thông minh, nhưng không thể phủ nhận cảm giác vừa bực bội vừa ấn tượng. Khi đến phần ký hợp đồng, tay họ vô tình chạm nhau, dòng điện nhẹ lóe qua khiến Tinh Tinh khẽ giật mình. Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm, dường như đang cố đọc tâm tư.
“Kỹ năng làm việc của cô rất thẳng thắn,” anh nói, giọng trầm nhưng rõ ràng. “Không giống những tiểu thư khác mà tôi từng gặp.”
Tinh Tinh mím môi, chưa biết nên trả lời thế nào. Cô chưa từng gặp ai vừa lạnh lùng vừa tinh tế đến vậy.
Sau khi mọi người ra về, Tinh Tinh ngồi lại kiểm tra hồ sơ tài trợ. Một tờ giấy nhỏ rơi ra từ hồ sơ — là bức thư cũ cha cô để lại trước khi mất. Trong thư, cha cô cảnh báo về những người giả tạo xung quanh và nhắc nhở cô phải cẩn trọng. Cầm lá thư trong tay, Tinh Tinh nhận ra rằng giữa tiền bạc, quyền lực và hào quang, bản thân vẫn còn non nớt trước những nguy cơ tiềm ẩn. Và trong tâm trí cô vang lên một câu hỏi: Hàn Thừa Dật… anh ta có thật sự đơn giản như vẻ ngoài?
Buổi chiều, khi cô ra khỏi văn phòng, trời đã ngả sang vàng cam. Hàn Thừa Dật đứng trước cổng, như đoán trước thời gian cô rời đi.
“Anh cũng về sao?” Tinh Tinh hỏi, giọng bình thản nhưng không giấu được sự căng thẳng.
“Cũng tình cờ,” anh đáp, giọng trầm nhưng ánh mắt đầy tò mò.
Cả hai đi bên nhau trong im lặng, đôi khi ánh mắt chạm nhau, khiến trái tim Tinh Tinh đập nhanh. Cô chưa muốn thừa nhận, nhưng cảm giác vừa muốn tránh vừa muốn tìm hiểu về anh ngày càng rõ ràng.
Khi họ đứng trước cổng nhà Tinh Tinh, Hàn Thừa Dật gật đầu. “Ngày mai sẽ còn gặp lại. Hy vọng cô sẽ cẩn thận hơn.”
Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trong hoàng hôn, lòng ngổn ngang. Một cảm giác lạ vừa muốn tránh, vừa muốn tìm hiểu, âm ỉ cháy trong cô.