Buổi sáng hôm sau, Lục Tinh Tinh đang chuẩn bị để ra ngoài họp với các đối tác thì nhận được tin nhắn từ trợ lý: “Chuyến bay công tác của anh Hàn bị hoãn. Anh ấy sẽ phải ở lại khách sạn gần đây trong vài giờ.”
Tinh Tinh nhíu mày, cảm giác vừa khó chịu vừa tò mò xuất hiện. Dường như vận mệnh đang sắp đặt cho cô và Hàn Thừa Dật gặp nhau một cách bất ngờ.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại rung lên tiếp theo một tin nhắn khác: “Tôi phải ở lại khách sạn. Nếu tiện, chúng ta sẽ cùng đi để kiểm tra hồ sơ sự kiện vừa rồi.”
Tinh Tinh hít sâu, quyết định đồng ý. Cô không ngờ rằng vài giờ hợp tác ngắn ngủi sẽ kéo theo một chuỗi tình huống khó xử và gần gũi đến bất ngờ.
Khi đến khách sạn, Hàn Thừa Dật đã đứng sẵn ở sảnh, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ ra một chút bực bội hiếm thấy. “Cô đến đúng giờ,” anh nói, giọng trầm.
Tinh Tinh mỉm cười khẽ, cố tỏ ra tự nhiên: “Anh cũng vậy. Chúng ta bắt đầu kiểm tra hồ sơ đi.”
Họ cùng nhau di chuyển vào phòng họp nhỏ. Trong lúc soạn hồ sơ và đối chiếu dữ liệu, Tinh Tinh phát hiện một số giấy tờ quan trọng bị thất lạc. “Chúng ta phải tìm lại ngay,” cô nói.
Hàn Thừa Dật gật đầu, nhưng khi cúi xuống nhặt hồ sơ rơi, chân anh vô tình vướng vào ghế của cô. Cả hai ngã lộn xộn, khiến tim Tinh Tinh bỗng nhói nhẹ. Anh nhanh chóng đỡ cô, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô. Khoảnh khắc ấy, không gian như lặng im, chỉ còn tiếng thở nhẹ và nhịp tim đập nhanh.
“Cô ổn chứ?” Hàn Thừa Dật hỏi, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc.
“Tôi… tôi ổn,” Tinh Tinh đáp, nhưng khóe môi không thể giấu được nụ cười thoáng hiện.
Sự cố nhỏ ấy dường như phá vỡ ranh giới giữa hai người. Khi họ tiếp tục kiểm tra hồ sơ, đôi khi phải ngồi sát bên nhau để xem cùng một tài liệu, khoảng cách giữa họ ngày càng gần. Tinh Tinh cảm nhận rõ nhịp tim mình đập mạnh, còn Hàn Thừa Dật thì giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào cô, khiến cô không khỏi bối rối.
Sau khi mọi hồ sơ được sắp xếp lại, trời đã nhá nhem tối. Hàn Thừa Dật đề nghị: “Chúng ta nên ăn tối trước khi về. Cô không cần phải tự lái xe trong tình trạng mệt mỏi.”
Tinh Tinh nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu: “Anh… muốn cùng ăn tối sao?”
“Chỉ là tiện đường,” anh đáp, giọng trầm nhưng không thiếu sự tinh tế.
Buổi tối diễn ra trong im lặng dễ chịu, xen lẫn những câu hỏi nhẹ nhàng về sự kiện vừa rồi. Dần dần, bầu không khí căng thẳng trước đó được thay bằng cảm giác gần gũi khó tả. Tinh Tinh nhận ra rằng, cô đã quen với sự hiện diện của anh, thậm chí muốn ở bên anh lâu hơn một chút.
Trên đường về, khi dừng trước cổng nhà Tinh Tinh, Hàn Thừa Dật nở một nụ cười hiếm hoi: “Ngày mai, chúng ta sẽ còn nhiều việc phải làm cùng nhau. Hy vọng cô đã chuẩn bị tinh thần.”
Tinh Tinh mỉm cười, lòng bỗng rung động: “Tôi sẽ chuẩn bị.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhìn nhau, không cần lời nói. Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn căng thẳng, một mối liên kết lạ thường đã bắt đầu hình thành. Họ biết rằng, những ngày tiếp theo sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời, cả hai đều nhận ra rằng cảm xúc giữa họ đã không còn đơn giản như trước.