Sáng hôm sau, Lục Tinh Tinh nhận được điện thoại từ trợ lý báo rằng một sự kiện từ thiện quan trọng sắp diễn ra, và cô là người đại diện chính của gia đình họ Lục. Trong khi chuẩn bị, cô nhận được thông tin bất ngờ: Hàn Thừa Dật cũng sẽ tham dự, đảm nhận vai trò đại diện từ một tập đoàn đối tác lớn.
Tinh Tinh nhíu mày, cảm giác vừa lo lắng vừa bực bội trỗi dậy. Cô không ngờ rằng anh lại xuất hiện đúng lúc cô cần quản lý mọi việc. Nhưng cô biết, với tư cách là tiểu thư của gia tộc, cô không thể bỏ qua hay tỏ ra yếu thế.
Khi đến sự kiện, không khí đã sôi động với những ánh đèn lung linh và tiếng nhạc du dương. Hàn Thừa Dật đứng ở góc hội trường, ánh mắt quét qua đám đông, rồi dừng lại khi nhìn thấy cô. Một nụ cười khẽ nhếch khóe môi hiện lên, khiến Tinh Tinh vừa bực bội vừa khó chịu.
“Chúng ta sẽ phải hợp tác trong buổi đấu giá từ thiện,” anh nói khi bước lại gần. “Hy vọng cô không gặp vấn đề gì.”
Tinh Tinh nhíu mày, cố tỏ vẻ lạnh lùng: “Tôi có thể tự lo được.”
“Có thể, nhưng nếu chúng ta phối hợp, kết quả sẽ tốt hơn.” Ánh mắt anh nghiêm nghị nhưng không thiếu sức thuyết phục. Cô biết anh nói đúng, và bất đắc dĩ gật đầu.
Buổi đấu giá bắt đầu. Họ đứng bên nhau, cùng giới thiệu các vật phẩm và vận động các nhà tài trợ. Mỗi lần họ cùng nói một câu, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến cả hai không khỏi chú ý đến nhau. Một số nhà tài trợ nhìn họ phối hợp ăn ý, trầm trồ, nhưng Tinh Tinh và Hàn Thừa Dật vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, che đi cảm xúc thực sự.
Khi đấu giá đến vật phẩm quan trọng nhất — một bức tranh quý giá được quyên góp bởi một họa sĩ nổi tiếng — một sự cố nhỏ xảy ra. Một vị khách tranh cãi về giá, khiến không khí căng thẳng. Tinh Tinh đang định giải quyết thì Hàn Thừa Dật nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Anh nói vài câu, khiến vị khách đồng ý nâng giá, và sự kiện lại diễn ra suôn sẻ.
Tinh Tinh nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm kích. Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự có mặt của anh khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cô khẽ mím môi, cố giữ vẻ bình thản, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Sau sự kiện, khi mọi người đã rời đi, Hàn Thừa Dật và Tinh Tinh đứng lại để kiểm tra lại số tiền quyên góp. Họ cúi xuống cùng nhặt một tập hồ sơ rơi trên sàn. Lại một lần nữa, tay họ chạm nhau. Lần này, khoảng cách giữa hai người gần hơn, ánh mắt họ trao nhau một cái nhìn dài hơn bình thường.
Tinh Tinh đỏ mặt, nhưng cô không rút tay ra. Hàn Thừa Dật nhìn cô, khẽ nhếch môi, ánh mắt vừa tinh tế vừa khó đoán. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, khiến trái tim cô bỗng nhói nhẹ.
“Cảm ơn vì đã hợp tác,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy sức hút.
“Không cần cảm ơn,” cô đáp, cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng một nụ cười thoáng hiện trên môi.
Họ cùng nhau rời hội trường, đi bên nhau trong ánh đèn đường mờ ảo. Tinh Tinh cảm nhận được sự gần gũi lạ thường — một cảm giác vừa quen thuộc, vừa mới mẻ. Cô tự nhủ rằng, Hàn Thừa Dật không chỉ là người đàn ông lạnh lùng, mà còn là người khiến cô muốn tìm hiểu, muốn gần gũi.
Trên đường về, họ dừng lại trước cổng nhà Tinh Tinh. Hàn Thừa Dật nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy: “Ngày mai, chúng ta sẽ còn gặp lại. Chắc chắn sẽ còn nhiều việc phải làm cùng nhau.”
Tinh Tinh chỉ gật đầu, lòng âm thầm rung động. Cô biết rằng trò chơi giữa hai con người này mới chỉ bắt đầu, và những cảm xúc khó hiểu trong cô sẽ còn phát triển theo từng ngày.