Trong một buổi sáng tĩnh lặng, ánh nắng len qua khung cửa sổ phủ Tưởng, rọi xuống những tấm rèm lụa hồng nhạt, làm căn phòng thêm phần ấm áp. Tiểu thư Tưởng Nhu đang nhón chân đi qua hành lang, mắt long lanh tràn đầy tinh nghịch, như một tia nắng nhỏ xíu nhưng mạnh mẽ quậy phá cả phủ.
Hôm nay, cô đã quyết định một kế hoạch “vô cùng quan trọng”: trêu chọc vị quan nghiêm nghị mới được cử đến phủ để giám sát việc quản lý nhà cửa – Quan Lâm. Chỉ là nghe tiếng ông ấy nghiêm khắc là cô đã thấy vừa tò mò vừa muốn thử sức.
“Phải, phải… lần này nhất định sẽ khiến quan Lâm mặt đỏ như gấc!” cô thì thầm, mắt lóe sáng.
Cánh cửa phòng bếp khẽ rung lên, tiếng chổi quét sàn vang vọng khẽ, nhưng Nhu đã không để ý. Cô len lén tiến vào phòng, tay cầm một túi bột trắng nhỏ. Chỉ cần một cái “món quà” nhỏ rắc lên sàn, quan Lâm sẽ phải cúi xuống lau, chắc chắn sẽ là cảnh tượng hài hước nhất ngày hôm nay.
Nhưng mọi việc chưa kịp xảy ra, một bóng người xuất hiện: cao, nghiêm nghị, vai áo thẳng tắp, mắt sắc lạnh như có thể xuyên thủng mọi bí mật.
“Tiểu thư Tưởng Nhu…” tiếng nói trầm, đều, nhưng không thiếu phần nghiêm túc.
Nhu nhảy dựng, túi bột rơi xuống sàn, bột bay tứ tung. Quan Lâm nhíu mày, cúi xuống nhìn vết bột trên sàn, rồi nhìn thẳng vào Nhu.
“Ngươi… lại đang định làm gì?”
Nhu nhún vai, ánh mắt tinh quái: “Ồ, chỉ là… thử xem bột này có làm sàn trơn không thôi mà…”
Quan Lâm nhịn không được nhíu mày lần nữa, bước tới, tay chạm vào bột trắng. Vết bột dính trên tay khiến ông ta nhíu mày sâu hơn: “Tiểu thư, ngươi muốn phủ Tưởng thành sàn trượt ư?”
Nhu cười khúc khích: “Nếu quan Lâm chịu trượt thì… tôi cũng không trách đâu!”
Và thế là một màn “va chạm mèo – chó” bắt đầu.
Cô lùi một bước, giơ tay che mặt, nhưng ánh mắt vẫn long lanh đầy thích thú. Quan Lâm thì rùng mình, nhặt chổi lên, nhưng vẫn nghiêm túc: “Tiểu thư, đừng nghĩ việc mình là tiểu thư mà có thể tùy ý phá phách. Nếu ta báo với phụ thân ngươi…”
“Ôi thôi, thôi, đừng báo đâu!” Nhu giơ tay van xin, mặt ửng đỏ vì cười. “Chỉ là vui một chút mà thôi!”
Tiếng cười của cô vang vọng qua hành lang, khiến những người hầu xung quanh cũng phải ngoái nhìn. Còn quan Lâm, tuy không nói gì thêm, nhưng đôi mắt dần ấm lên, thoáng chút khó chịu xen lẫn… bất lực.
Ngày hôm đó, Nhu không ngừng thử thách sự kiên nhẫn của quan Lâm: rắc bột, giấu đồ, thậm chí chạy quanh vườn hoa để trêu ông. Mỗi lần ông nghiêm mặt, cô lại cười khúc khích, khiến ông không còn cách nào khác ngoài việc theo dõi từng bước đi của cô.
Nhưng cũng trong hôm ấy, một khoảnh khắc khiến Nhu bất ngờ. Khi cô cố tình trốn vào khu vườn hồng để trêu quan Lâm, ông lại xuất hiện trước mặt cô, không một lời trách móc, chỉ lặng lẽ nhặt lên một bông hoa hồng rơi từ tay cô, đặt lại cẩn thận trên cành.
Ánh mắt quan Lâm dịu dàng khác hẳn so với lúc cãi nhau, khiến Nhu cảm thấy tim mình bỗng rung lên. “Sao… sao lại có cảm giác… ông ấy không chỉ nghiêm nghị mà còn biết quan tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhặt thế này nhỉ?”
Trước đó, cô chỉ coi quan Lâm như một trò chơi để nghịch phá, nhưng bây giờ, cảm giác tò mò xen lẫn ngưỡng mộ bắt đầu nảy nở. Và trong đầu cô, một ý nghĩ tinh nghịch nhưng ấm áp bắt đầu xuất hiện: “Nếu cứ tiếp tục trêu ông ấy… không biết… liệu có vui không nhỉ?”
Ngày hôm ấy kết thúc, Nhu ngồi bên khung cửa sổ, tay nâng tách trà nóng, nhấp một ngụm, mắt nhìn về phía vườn hoa nơi quan Lâm đang thu dọn, ánh nắng chiều rọi lên làm tóc ông sáng lên chút màu vàng nhạt. Cô không biết rằng, ngày hôm nay, một mầm tình cảm nhẹ nhàng, vui nhộn nhưng không kém phần ấm áp, đã âm thầm bén rễ.
Và từ đây, những màn “cãi nhau như mèo với chó” của Nhu và quan Lâm chính thức bắt đầu…
Hết chương 1.