tiểu thư nghịch ngợm và quan lãnh lùng

Chương 2: Trò chơi mèo – chó


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ phủ Tưởng, rọi xuống những khóm hoa hồng đỏ rực rỡ, như chào đón một ngày đầy tinh nghịch. Tiểu thư Tưởng Nhu vừa thức dậy đã hớn hở nghĩ đến “kế hoạch trả thù” ngày hôm qua: quan Lâm – người nghiêm nghị mà cô mới gặp – đã khiến cô bẽ mặt trước toàn bộ hầu cận. Nhíu mày đầy quyết tâm, cô thầm nghĩ, hôm nay nhất định phải khiến ông ta… bẽ mặt lần nữa.

Nhu rảo bước xuống hành lang, len lén nhìn quanh, thấy Quan Lâm đang cúi đầu kiểm tra sổ sách, dáng đi thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị như thường lệ. Nụ cười tinh quái lóe lên trong ánh mắt cô. Cô cầm chiếc quạt giấy phía trong giấu một ít bột trắng. Khi Quan Lâm cúi xuống sổ sách, Nhu nhẹ nhàng thổi một làn gió nhỏ, bột bay vèo qua, rơi khẽ lên vai ông.

“Cái gì đây?!” Quan Lâm nhíu mày, nhìn quanh, vết bột trắng vương trên vai khiến ông vừa nghiêm nghị vừa tức giận.

“Ôi, thật tiếc… chắc là gió mang đến từ đâu ấy chứ không phải từ tôi đâu,” Nhu giả vờ thò tay lên che miệng, cười khúc khích.

Quan Lâm nghiêng người, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô, dường như muốn dò xét tất cả mưu mẹo tinh quái: “Tiểu thư, nếu tiếp tục như vậy, lần sau ta sẽ không chỉ dạy bảo bằng lời…”

“Ôi, ông dọa tôi à?” Nhu nhún vai, ánh mắt long lanh. “Vậy thì tôi cũng phải chuẩn bị… ‘tinh thần phòng thủ’ thôi!”

Cả buổi sáng trôi qua với những trò nghịch ngợm của Nhu: cô giấu cây bút, giấu tờ giấy, thậm chí mở cửa sổ thả chim bồ câu bay tứ tung, khiến Quan Lâm phải hốt hoảng lùa chim ra ngoài, tóc rối bù. Mỗi lần ông nghiêm mặt, cô lại cười khúc khích, làm cho sự nghiêm nghị ấy trở nên… vừa tức vừa dễ thương.

Thậm chí, Nhu còn viết những bức thư giả mạo, dùng chữ nghiêm nghị của Quan Lâm, tự ghi những lời dọa khiến ông phải đọc đi đọc lại, vừa bực mình vừa tò mò không hiểu cô nghĩ gì. Nhưng dù bị trêu chọc, Quan Lâm vẫn không hề nổi giận thật sự. Khi Nhu trượt chân trên sàn bột, ông kịp thời đỡ lấy, ánh mắt dịu dàng khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Nhu đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy tim đập lỡ nhịp: “Sao… sao ông không trách tôi… mà lại… giúp tôi như vậy?”

“Vì… không muốn tiểu thư bị thương,” Quan Lâm trả lời ngắn gọn, giọng nói ấm áp khiến Nhu bối rối. Cô bắt đầu nhận ra rằng, trò đùa hôm nay không chỉ là trêu chọc, mà còn khiến cô để ý đến ông nhiều hơn.

Trong khi đó, những hầu cận xung quanh không ngừng bàn tán về mối quan hệ đặc biệt giữa tiểu thư và quan Lâm. Một vài người nhìn nhau cười khúc khích, vừa lo lắng vừa thích thú, còn cha mẹ Nhu, từ phòng khách quan sát từ xa, vừa lo lắng cho con gái, vừa thấy thích thú trước màn “va chạm” đầy hài hước giữa hai người.

Đến buổi trưa, Nhu tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn của Quan Lâm bằng một kế hoạch tinh vi hơn: cài một chuỗi rối nhỏ trong hành lang, khiến ông phải lách qua từng chướng ngại vật. Quan Lâm, mặc dù trán nhíu lại, nhưng vẫn bình tĩnh bước từng bước, tránh các rối một cách cẩn thận, khiến Nhu vừa tức vừa thấy thú vị.

Sau cùng, khi Nhu trốn vào khu vườn hồng để “ẩn náu”, cô bất ngờ nhận thấy Quan Lâm đứng trước mặt, không hề trách móc, chỉ nhẹ nhàng nhặt một bông hoa rơi, đặt lại cẩn thận trên cành. Ánh mắt ông dịu dàng, không còn vẻ nghiêm nghị, khiến Nhu bỗng dưng rung động. “Sao ông ấy có thể vừa nghiêm nghị vừa quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy nhỉ?” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh hơn hẳn.

Buổi chiều, hai người cùng đi dạo trong khu vườn phủ, bất ngờ vướng phải một tình huống dở khóc dở cười: Nhu trượt chân trên sàn cỏ ướt, Quan Lâm vội đỡ, cả hai chạm vai, ánh mắt nhìn nhau lúng túng, trái tim đều rộn lên một nhịp. Nhu đỏ mặt, quay đi, còn Quan Lâm thì đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng không biết nên làm gì tiếp theo.

Không khí phủ Tưởng từ sáng đến chiều trở nên sôi động hơn hẳn. Nhu liên tục tìm cách trêu chọc ông, nhưng đồng thời cũng lén quan sát ông trong những khoảnh khắc dịu dàng, chẳng hạn như khi ông chăm sóc những khóm hoa hay nhặt từng lá rụng mà không ai để ý. Những chi tiết nhỏ nhặt ấy khiến cô bắt đầu suy nghĩ về Quan Lâm khác hẳn so với ngày đầu gặp mặt.

Khi mặt trời bắt đầu hạ thấp, phủ Tưởng chìm trong ánh chiều vàng nhạt, Nhu đứng trên ban công, tay nâng nhẹ tách trà, mắt nhìn về phía vườn hoa nơi Quan Lâm vẫn đang chăm sóc, một cảm giác vừa vui nhộn vừa ấm áp len lỏi trong tim cô. Cô nhận ra rằng, trò đùa hôm nay không chỉ là trò chơi tinh nghịch, mà còn là khởi đầu của một mối quan hệ đầy thú vị, nơi sự cãi vã, trêu chọc xen lẫn những khoảnh khắc ngọt ngào, sẽ dẫn lối cho tình cảm dần nảy nở.

Và từ đây, những màn “cãi nhau như mèo với chó” của Tiểu thư Tưởng Nhu và Quan Lâm chính thức bắt đầu, mở ra một hành trình vừa hài hước vừa ấm áp, nơi từng va chạm, từng trò nghịch ngợm, đều dần trở thành sợi dây gắn kết hai trái tim lại gần nhau hơn.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×