Tìm Lại Yêu Thương

Chương 21: Giận dỗi và...làm lành


trước sau

Sau khi "đoạn tuyệt" với Đình Thiếu Phong, Bạch Tử Kỳ kéo cô xuống canteen. Ánh mắt lạnh như băng nhưng hơi thở thì nóng như lửa đốt. Cô cảm thấy như anh ta sắp bị tự đốt cháy cơ thể rồi.
Xuống canteen cũng chẳng mua bán được gì, hắn lại ngang nhiên xin phép hiệu trưởng cho hắn và cô nghỉ học hôm nay, rồi xách cổ cô về nhà.
Cô...đương nhiên không phản kháng.
...nói thế thì hớ quá, phải nói là "không dám phản kháng".
Suốt đường đi, ngồi trên ôtô hắn đến nửa câu cũng chẳng thèm nói. Cô sinh ra đã ghét cái cảnh im lặng điên rồ này, nên sau 15p nam mô, cô cuối cùng cũng phải cất tiếng :
" Bạch Tử Kỳ, anh..."
Như được giải thoát cuống họng, hắn ta bắt đầu huyên thuyên :
" Hôm nay, là sinh nhật em?"
" Phải "
" Sao không nói với tôi ?"
" Lí do? " Cô đáp
Kétttttt
" Em muốn chọc điên tôi phải không? " Bạch Tử Kỳ phanh gấp, gằn giọng nói.
Cô ngạc nhiên :
" Tôi chọc tức anh bao giờ chứ? "
Chưa hết, anh ta cò vòng tay qua cổ cô, mặt áp mặt. Ánh mắt xám trong veo, bí mật nhìn cô đầy tức tối. Cô gái này...là ngốc thật hay giả ngốc vậy?
" Đình Thiếu Phong hẹn em, sao lại đi một mình? Em biết nghe lời từ bao giờ vậy? " Câu cuối hắn nói, chứa đầy sự kiềm chế, nếu lần này cô còn ngu ngơ ngốc nghếch nữa, thì đảm bảo anh không còn kiên nhẫn để nói tiếp câu sau.
Ngửi thấy mùi hắc ám trong giọng nói của hắn, Vy An nhẹ giọng:
" Tôi đâu biết là Đình Thiếu Phong hẹn tôi đâu chứ !"
Như trút bỏ gánh nặng, hắn thở phào, buông cô ra. Haiz...thật là may quá. Cứ tưởng cô vẫn còn lưu luyến tình xưa mà nghe lời tên Đình Thiếu đó. Nhưng nếu lúc ấy anh không lên kịp, thì liệu, cô có từ chối hắn không?
" Anh tức giận với tôi chỉ vì chuyện ranh con này à ?"
Cô nói, hơi có vẻ tức tối.
Anh ta cười:
" Ừ. Em không biết là may rồi. Hôm nay sinh nhật em, chúng ta đi ăn! "
" Ăn? " Cô hỏi
Hiểu ý, Bạch Tử Kỳ cười nhẹ:
" Em gọi món "
" Zee...thánh kìu!"

Cô đòi Bạch Tử Kỳ dẫn đến một quán ăn nhỏ ven đường. Cô ghét vẻ trang hoàng giả tạo ở trong mấy nhà hàng năm sao gì đó. Bạch Tử Kỳ cũng gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi xuống ở một quán hàng nhỏ, người bán là một bà lão nghèo. Thấy hai người một nam một nữ ngồi xuống thì đon đả mời:
" Hai cháu là vợ chồng mới cưới phải không? Đẹp đôi quá. hai cháu ăn gì? "
" Dạ...bọn cháu..." Vy An giải thích.
" Vâng bà ạ. Quán của bà có những gì?" Cô chưa nói xong, Bạch Tử Kỳ đã chen vào.
" À, có ABC, XYZ, @$$...."
" Vậy bà cho cháu một ít viên trứng cá ạ...với lại @#%&..."
......
Ăn xong, cô và Bạch Tử Kỳ tạm biệt bà lão ấy và đi chơi tiếp. Để cô đứng đợi dưới một hàng cây có ghế đá mát lạnh, hắn ta nói:
" Khát chưa ? Để tôi đi mua nước! "
Cô mỉm cười gật đầu, hắn xoa nhẹ đầu cô rồi chạy nhanh qua đường tới một quán nước nhỏ. Bỗng nhiên cô thấy cái gì đó rớt dưới đất.
Tò mò quá, cô chạy lại, nhặt lên...
" Cái tên này, đi mua nước mà còn làm rớt ví nữa. Không biết lát nữa hắn giấu mặt mũi đi đâu..."
Cô thở dài, lắc đầu. Tiện tay mở ví ra.
Bất động...
Trong ví có khá nhiều thứ lặt vặt khác nhau, nhưng điều làm cô chú ý nhất, là cô gái "ngồi trên ví" của hắn kia.
Mở ví ra, hình ảnh cô gái đó đập ngay vào mắt cô. Đó là một cô bé xinh đẹp, có mái tóc nâu đỏ, đôi mắt đen trong veo, cái mũi dọc dừa nhỏ nhắn. Đặc biệt đôi môi đỏ chúm chím tựa cherry hơi mím lại, nụ cười làm lộ rõ hai lún đồng tiền sâu hoắm. Trông cô gái ấy chẳng khác nào thiên thần.
Nếu chỉ có như vậy, cũng không đến nỗi làm cô suy nghĩ nhiều. Nhưng...
Dưới bức ảnh đáng ngờ ấy, lại điền dòng chữ thật nắn nót : "CẢ NGUỒN SỐNG THU BÉ LẠI VỪA BẰNG MỘT CÔ GÁI" và một dòng nữa, nhỏ hơn: " Cả đời anh sống, là để yêu em T___K"
Bàn tay cô run rẩy nắm lấy chiếc ví da. Tim đập rất nhanh. Cô gái đó...là ai? Và tại sao...Bạch Tử Kỳ...hắn lại...
Hàng trăm câu hỏi cứ dồn dập vào đầu óc cô làm cô choáng váng. Cảm giác thật khó chịu và bực bội. Rốt cuộc, chuyện là như thế nào?
...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI