Tìm Lại Yêu Thương

Chương 36: Tin dữ


trước sau

Đến sân bay...
Vy An một tay lùng bùng ôm vali, một tay dang rộng chạy bán sống bán chết tới chỗ mẹ cô đang đứng đợi.
“ Oa!! Mẹ ơi!!! ”
Hứa phu nhân giật mình, khi nhìn thấy con gái lại có chút sững sờ.
Con bé này...mới ba tháng không gặp mà đã khác quá rồi!
Bà dang rộng đôi tay, ôm con gái vào lòng. Cô dụi nhẹ đầu vào lòng mẹ, nhắm mắt lại.
Ba cô đi phía sau cũng đi tới....
“ Hừm...hai mẹ con bà định ôm mảnh à? ”
Hai người cười phá lên. Cô lại lao vào lòng ông, thật ấm áp...
Bây giờ, hai người còn lại mới để ý đến cái túi đồ di động của cô con gái yêu quý của mình. Bà Hứa kinh ngạc thốt lên :
“ Bạch...Bạch thiếu?! ”
Bạch Tử Kỳ cười tươi :
“ Cháu chào cô, chào chú ! ”
“ Ôi quý hóa quá...ông xem, chính vị thiếu gia này đã giúp đỡ chúng ta đó ”
Bạch lão cười :
“ Cảm ơn Bạch thiếu rất nhiều, cả đời nhà họ Hứa chúng tôi mang ơn cậu rất nhiều! Làm sao để trả đây? ”
“ Không có gì đâu ạ. Nếu hai bác muốn trả thì để con gái bác trả hộ là được ! ” Bạch Tử Kỳ nhìn Vy An, cười gian.
Hai ông bà ngơ ngác không hiểu gì...
Vy An phải cố kìm nén lắm mới không cho hắn một cước...
“ Anh về trước đi! Lát nữa tôi sẽ về cùng ba mẹ ! ”
“ Ừm! Nhớ về sớm! ”
Nói rồi hắn quay ra xe, về.
*
Thanh Thanh lo sợ đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng Bạch Tử Kỳ.
Lúc ấy, hắn đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên hỏi:
“ Thanh Thanh! Em làm gì trong phòng anh vậy? ”
Thanh Thanh mặt xanh hơn lá chuối, lắp bắp :
“ Tử Kỳ... Em...”
“ Em làm sao? ”
“ Em...có thai rồi! ”
Một tia xét như đánh ngang qua đầu hắn. Hắn run cầm cập, đứng như chôn chân dưới sàn. Mồ hôi túa ra như tắm. Lần đầu tiên trong đời, hắn đã biết đến cảm giác “ sợ ” là gì.
Thanh Thanh giải thích :
“ Tối đó...chúng ta...”
“ Đừng nói nữa ! ”
Nói xong, hắn nằm vật xuống giường, nghĩ lại chuyện của một đêm của tháng trước...
Đêm đó...

Hắn mệt mỏi khi lê tấm thân đã ngấm hơn 7 chai rượu mạnh vào phòng. Hơn 12h đêm...căn phòng tĩnh mịch lạ lùng.
“ Vy An, sao em lạnh lùng với anh quá vậy? Không thể tha thứ được sao?? ”
Hắn nằm vật xuống giường, nói mớ.
Lúc ấy, Thanh Thanh với điệu bộ rất khả nghi mở cửa phòng hắn ra. Cô ấy mặc trên người bộ áo ngủ mỏng dính, dài đến đầu gối. Một bên cúc trên bị tuột ra, lộ cả bờ vai trắng và đôi xương quai xanh ngọc ngà.
Đáy mắt Bạch Tử Kỳ ánh lên một tia lạnh lẽo...
“ Đi ra ! ”
Thanh Thanh bĩu môi, trèo lên giường :
“ Anh say rồi...để em...”
Rồi cô ta cởi từng nút áo sơ mi của Bạch Tử Kỳ ra, vứt vào một góc.
Bạch Tử Kỳ nửa tỉnh nửa mê, sau khi nhìn cái áo bị vứt đi thì ngủ gục. Không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm ấy nữa...
Nhưng...sáng hôm sau...
Thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, hắn lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút, rồi bàng hoàng nhận ra...Thanh Thanh đang ngủ bên cạnh với tấm thân trần như nhộng.
Bạch Tử Kỳ như bị ai bóp cổ, khó khăn nói:
“ Chuyện này là thế nào? ”
“ Em không biết...huhu...em không biết đâu...” Thanh Thanh giả ngơ
Hắn tức giận mặc quần áo vào, rồi lạnh lẽo phán:
“ Chuyện đêm qua, cô mà nói ra ngoài thì đừng trách ! ”
Quay lại, thấy cô ta vẫn khỏa thân trên giường, hắn cười nửa miệng :
“ Cô không biết mặc đồ vào à? ”
Thanh Thanh nũng nịu :
“ Anh mặc hộ em đi ! ”
“ Cô muốn mặc áo đen hay áo trắng ? Để tôi lấy lửa đốt cho thành đen, hay muốn làm đám ma luôn cho thành trắng? ”
Thanh Thanh sợ hãi lắc đầu, rồi cố tình làm một cách vụng về.
* Hiện tại *
Thanh Thanh đưa cho hắn một tờ giấy, đó là giấy báo thai.
Hắn ghì chặt tờ giấy trong tay, từng đường gân trên khuôn mặt như nổi hết lên. Khô khản cả cổ họng.
Thanh Thanh sụt sùi :
“ Anh...phải chịu trách nhiệm đấy! Em không muốn...con mình sinh ra nó không có cha! Ai sẽ tôn trọng nó chứ?”
“ Tôi biết rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm ”
Thanh Thanh yêu cầu:
“ Vậy thì anh xuống nhà, thông báo với ba mẹ đi! Rồi còn tính việc cưới hỏi nữa. Bụng lớn mặc áo cưới không có đẹp! ”
Bạch Tử Kỳ như người mất hồn, bước chân xuống cầu thang nghe thật gượng gạo.
Thanh Thanh vội vàng đi theo sau...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI