Tìm Lại Yêu Thương

Chương 37: Anh mất em thật rồi đấy


trước sau

Bạch Tử Kỳ hững hờ bước xuống nhà, nhưng nhìn cảnh tượng Vy An và hai đấng sinh thành đang cười nói thật vui vẻ thế kia, hắn không nỡ làm cô tổn thương nữa.
Vy An...cô gái bé nhỏ này của hắn đã bị tổn thương rất nhiều rồi...
Nhưng...sau đêm đó, hắn đã không còn đủ tư cách để bên cạnh Vy An - người con gái hắn yêu tha thiết.
Thanh Thanh kênh kiệu bước xuống cầu thang, điệu bộ nhẹ nhàng, tay còn chống xuống dưới lưng.
Bạch Tử Kỳ cười nhạt, nói to:
“ Mọi người.... ”
Ba mẹ hắn hỏi:
“ Có chuyện gì vậy con trai? ”
Hắn như con sò, miệng câm thin thít. Chân tay cũng run lẩy bẩy. Máu dồn lên não làm khuôn mặt và tai hắn bỗng đỏ bừng...
Thanh Thanh thấy vậy liền chen vào:
“ Chuyện này... Có hơi khó nói một chút. Nếu anh Kỳ không nói, con sẽ nói ! ”
Vy An và 4 chàng thiếu gia nãy giờ cũng ngồi ở đó nghe tám chuyện rất tò mò, không biết điều cô ta sắp phun ra là trò mèo gì.
Một lúc sau, Thanh Thanh đưa cho Bạch phu nhân một tờ giấy. Bà sững sờ khi nhìn ra...nó...là tờ giấy gì.
Nhìn thấy điệu bộ kinh hoàng của bà, Lã Anh Phong có chút lo lắng. Anh có chút vô lễ giật phắt tờ giấy trong tay bà ra, đọc to:
“ Giấy báo thai...”
Câu nói vừa được phát ra thì hàng chục đôi mắt và một số cái miệng oác ra:
“ Cái gì? ”
Bọn họ có vẻ sock. Nhất là Vy An, cô nàng bàng hoàng đến nỗi không nói được câu nào, đứng yên như người mất hồn.
Tình thế đang căng thẳng, Thanh Thanh tự bao giờ đã khóc ấm ức :
“ Mọi người, con không muốn đứa bé khi ra đời nó không có cha! Anh Tử Kỳ, lại chính là cha của đứa bé con đang mang trong mình đây! ”
Hoàng Thiên tức giận nói:
“ Cô dựa vào đâu để nói đứa bé là con của thằng Kỳ? ”
“ Em có nên nói DỰA VÀO ĐÂU không? Anh Tử Kỳ? ”
Bạch Tử Kỳ tuyệt vọng đến tột cùng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
“ Anh Tử Kỳ, nếu như anh không thừa nhận đêm đó chúng ta đã xảy ra chuyện gì, thì anh là đồ tồi! ” Thanh Thanh thích thú
“ Cô câm! ” Hắn lạnh lùng
Vy An bây giờ mớ cố kìm nước mắt :
“ Có thật không? ”
“ Vy An, anh xin lỗi! ”
“ Em chỉ cần biết là anh đã làm như vậy với em, có đúng không? ”
“ Ừ ”
Hắn “ừ” lên một tiếng, nước mắt cô cứ trào ra. Tim cô...nó đau giống như bị hàng ngàn mũi kim châm vào vì sợ rỉ máu mà không dám rút ra.
Lã Anh Phong ức quá, cho hắn một cước ngã lăn ra sàn
Bạch Tử Kỳ không thèm đánh trả, ba người con trai còn lại cũng không ai thèm can.
Vy An bịt chặt lấy miệng, chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự.
Bạch Tử Kỳ định chạy theo, nhưng lại bị Phong chặn, đẩy mạnh về sau.
Nhìn hắn một cái lườm cháy mắt, sau đó chạy theo Vy An.

Vy An nhất thời lao ra đường, đầu óc mù mờ, chân tay luống cuống...
Một chiếc xe chạy với tốc độ khủng khiếp đang lao như đứt phanh về phía cô...
Kétttttttttttt
“ Vy An, sao em bất cẩn vậy? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? ”
Lã Anh Phong nhanh tay kéo cô về phía mình, để lại tiếng xe ô tô phóng vun vút cùng tiếng chửi mắng của ông tài xế.
Cô như người mất hồn, chân run lên, hai tay buông thõng. Ánh mắt vô hồn nhìn xa vu vơ.
“ Vy An! ”
“ Dạ anh ” Cô đáp lại một cách yếu ớt
“ Bình tĩnh, đừng nghĩ bậy! ” Lã Anh Phong trấn an cô
Cô khẽ gật đầu, sau đó để mặc cho anh kéo đi...
Không biết là đi đâu...
*
Ở nhà Bạch Tử Kỳ, không khí căng đen đét. Hai cặp vợ chồng già nhìn nhau, tưởng chừng như một cây kim rơi xuống thôi cũng nghe tiếng âm thanh rõ ràng.
Họ Hứa cười vui vẻ, ông bà vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Bạch thiếu và con gái ông bà là như thế nào.
“ Chúc mừng chúc mừng, Bạch lão gia và phu nhân sắp có cháu bồng rồi nhé! ”
Lời chúc “ngây thơ” và tự nhiên của hai ông bà làm nỗi lòng của 7 người còn lại trùng xuống. Haiz...ông bà nào biết đang gây đau đớn gián tiếp cho cô con gái bé nhỏ của mình.
“ Bạch thiếu gia, chúc mừng cậu nhé ” Hứa bà cười.
Bạch Tử Kỳ nóng mặt...
Thấy trong nhà có gì đó không ổn, hai người nhìn nhau...
“ Vậy ông bà định khi nào tổ chức lễ cưới vậy? Con gái để bụng bầu mặc váy cưới không đẹp nữa đâu. Tổ chức sớm sẽ tốt hơn! ”
Hứa bà “góp ý”. Bạch phu nhân cười khách sáo:
“ Cảm ơn ông bà đã quan tâm, thôi thì chuyện cũng đến nước này, cũng phải tính đến chuyện cưới hỏi cho mấy đứa nhỏ. ”
“ Đúng đúng, làm như vậy là đúng đấy! ” Bà Hứa cười, gật đầu như gà mổ.
Không gian im lặng đến ghê người, tiếng thở của gia đình phì phì...phù phù .
“ À mà vợ chồng tôi muốn nói chuyện này với lão gia và phu nhân ” Bà Hứa đăm chiêu
“ Có chuyện gì anh chị cứ nói! ”
“ Ừm... ba tháng qua con bé Vy An đã phiền gia đình nhiều rồi. Nay vợ chồng tôi cũng đã về nước, muốn đón con bé về nhà ở cùng chúng tôi. Ơn của họ Bạch cả đời họ Hứa chúng tôi không bao giờ quên ! ”
“ Chị đừng nói thế chứ, đâu phiền gì đâu. Có con bé gia đình chúng tôi còn vui hơn chán ý chứ! ” Bạch phu nhân cười
“ Hì...”
Lòng Bạch Tử Kỳ như nghẹn ứ lại, một cảm giác không tên cứ lâng lâng trong đầu hắn.

" Vậy thì ngày mai tôi sẽ đón nó nhé! " Hứa bà cười
" Sao chị vội quá vậy? Để con bé ở lại thêm vài ngày nữa, chơi với chúng tôi! "
Hứa bà chưa kịp nói gì, thì Thanh Thanh đã xen vào:
" Bác gái! Nếu Hứa phu nhân đây muốn đón con gái về thì bác cũng nên hiểu cho bác ấy chứ ạ! Để em Vy An ở lại vài ngày thì cũng có giải quyết được chuyện gì đâu ạ! "
Tất cả 7 đôi mắt đầy lửa bắn vào Thanh Thanh, nhất là 5 thiếu gia kia, trông họ chẳng có cảm tình nào với Thanh Thanh nữa cả.
" Vậy...quyết định thế nhé! Ngày mai hai chúng tôi sẽ đến đón nó, ông bà nhắc nó giùm tôi nhé!"

Nói rồi, hai ông bà Hứa đứng dậy, đi ra cửa. Chào tạm biệt mọi người xong, căn nhà lại trở nên trống vắng...
Vậy có nghĩa là...Bạch Tử Kỳ hắn...đã thực sự mất đi cô sao>?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI