Năm thứ ba của hành trình đến Kepler-186f.
Trong không gian vô tận, con tàu Icarus lướt đi như một bóng ma cô độc giữa vũ trụ bao la. Ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao xa xôi không đủ để xua tan màn đêm đen kịt bên ngoài lớp vỏ kim loại dày cộp. Bên trong con tàu, sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng vo vo đều đặn của hệ thống duy trì sự sống và những tiếng lách cách nhỏ từ các thiết bị điện tử.
Tiến sĩ Aris Thorne, một người đàn ông trẻ với mái tóc sẫm màu và đôi mắt sâu thẳm luôn ánh lên vẻ tò mò, đang ngồi một mình trong phòng làm việc nhỏ của mình. Ánh sáng xanh dịu từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét suy tư. Anh đang xem lại các dữ liệu sinh học thu thập được trong suốt chuyến đi. Mọi thứ vẫn bình thường, thậm chí có phần nhàm chán. Ba năm dài đằng đẵng bị giam cầm trong không gian chật hẹp này đôi khi khiến người ta cảm thấy thời gian như ngừng trôi.
Kepler-186f… Hành tinh được mệnh danh là "Trái Đất thứ hai". Ý nghĩ đó vẫn luôn là ngọn lửa thôi thúc Aris vượt qua những khắc nghiệt của chuyến đi. Anh mơ về những cánh rừng xanh thẳm, những đại dương bao la, và trên hết là khả năng tìm thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự sống ngoài hành tinh. Anh đã dành cả cuộc đời mình cho giấc mơ đó.
Đột nhiên, một tiếng "bíp" ngắn gọn vang lên từ hệ thống liên lạc nội bộ, phá tan sự tĩnh lặng. Đó là giọng của Cơ trưởng Eva Rostova, âm thanh có chút căng thẳng:
"Toàn bộ phi hành đoàn, báo cáo tại phòng điều khiển. Có vấn đề."
Aris nhíu mày. "Vấn đề"? Đó là một từ không mấy khi được Cơ trưởng Rostova sử dụng. Bà là một người phụ nữ thép, luôn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc ngay cả trong những tình huống nguy cấp nhất.
Anh nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc và men theo hành lang hẹp. Ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt ra từ các tấm panel trên tường tạo nên một không khí có phần lạnh lẽo và vô hồn. Khi anh đến phòng điều khiển, cả bốn thành viên còn lại của phi hành đoàn đã có mặt.
Cơ trưởng Rostova đang đứng trước màn hình lớn, khuôn mặt nghiêm nghị. Bên cạnh bà, Cơ phó Jax, một người đàn ông to lớn với vẻ mặt lạnh lùng, đang khoanh tay trước ngực. Kỹ sư trưởng Renna O'Malley, với mái tóc đỏ rực được búi cao, đang lướt nhanh các ngón tay trên một bảng điều khiển. Bác sĩ Kenji Tanaka, luôn giữ một vẻ mặt điềm tĩnh, đang quan sát mọi người.
"Có chuyện gì vậy, Cơ trưởng?" Aris hỏi, giọng anh có chút lo lắng.
Rostova quay lại, ánh mắt bà có vẻ nặng nề. "Chúng ta vừa mất liên lạc với Trái Đất."
Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Mất liên lạc? Đó là điều không thể tin được. Hệ thống liên lạc của Icarus là một trong những công nghệ tiên tiến nhất từng được phát triển. Nó có khả năng duy trì kết nối ổn định ngay cả ở những khoảng cách xa xôi nhất của vũ trụ.
"Mất liên lạc hoàn toàn?" Renna hỏi, giọng bà có chút hoài nghi. "Không có tín hiệu phản hồi? Không có nhiễu loạn?"
"Tuyệt đối không," Rostova đáp. "Hệ thống báo cáo mọi thứ đều bình thường, nhưng không có tín hiệu đi, cũng không có tín hiệu đến. Chúng tôi đã thử mọi giao thức, mọi kênh liên lạc dự phòng. Vẫn không có kết quả."
Jax nghi ngờ lên tiếng: "Có thể là một cơn bão từ trường bất ngờ? Hoặc một nhiễu loạn không gian nào đó?"
"Khả năng rất thấp," Rostova lắc đầu. "Các cảm biến của tàu không ghi nhận bất kỳ hiện tượng bất thường nào."
Aris cảm thấy một sự bất an lan tỏa trong lòng. Mất liên lạc giữa vũ trụ bao la này đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn bị cô lập. Không ai biết họ đang ở đâu, điều gì đang xảy ra, và nếu có bất kỳ sự cố nào, họ sẽ hoàn toàn đơn độc.
"Chúng ta đã kiểm tra vị trí của Tiến sĩ Vance chưa?" Rostova đột ngột hỏi, giọng bà có vẻ lo lắng hơn. "Anh ấy không có mặt ở đây."
Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt của mọi người. Đúng vậy, Elias Vance, nhà địa chất học của phi hành đoàn, không có mặt trong phòng điều khiển. Anh thường là người rất đúng giờ và luôn có mặt trong các cuộc họp khẩn cấp.
"Tôi sẽ đi kiểm tra," Jax nói, anh ta quay người và bước nhanh ra khỏi phòng điều khiển.
Vài phút trôi qua trong sự im lặng căng thẳng. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, như thể hy vọng một tín hiệu yếu ớt nào đó từ Trái Đất sẽ bất ngờ xuất hiện. Nhưng màn hình vẫn tĩnh lặng, chỉ hiển thị những thông số kỹ thuật vô hồn.
Cuối cùng, Jax trở lại, vẻ mặt anh ta không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, thay vào đó là sự bàng hoàng và kinh hãi.
"Cơ trưởng…" giọng anh ta nghẹn lại, "có chuyện rồi. Tiến sĩ Vance… anh ấy chết rồi."
Một tiếng kêu khẽ vang lên từ Renna. Aris cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Chết? Elias? Một người đàn ông khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng như anh ấy?
"Chết như thế nào?" Rostova hỏi, giọng bà cứng lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Anh ấy… anh ấy ở trong phòng thí nghiệm địa chất," Jax lắp bắp. "Cửa khóa trái từ bên trong. Tôi phải dùng thiết bị phá khóa khẩn cấp. Anh ấy… toàn thân anh ấy đông cứng lại. Như một bức tượng băng vậy. Và… gương mặt anh ấy… trông như thể anh ấy vừa nhìn thấy điều gì đó… kinh khủng lắm."
Một sự im lặng chết chóc bao trùm phòng điều khiển. Không ai dám tin vào những gì vừa nghe thấy. Một cái chết bí ẩn, một sự mất liên lạc không lời giải thích… Một bóng tối vô hình dường như đang bao trùm lấy con tàu Icarus, giữa hàng tỷ vì sao lạnh lẽo.
Aris cảm thấy một nỗi sợ hãi nguyên thủy trào dâng trong lòng. Họ không còn đơn độc nữa. Có điều gì đó đang xảy ra trên con tàu này. Điều gì đó rất tồi tệ. Và họ hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.