Phòng thí nghiệm địa chất của Tiến sĩ Elias Vance giờ đây đã trở thành một hiện trường án mạng lạnh lẽo, theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Dù hệ thống điều nhiệt đã được Renna thiết lập lại, một cái lạnh bất thường dường như vẫn còn phảng phất trong không khí.
Cơ trưởng Rostova dẫn đầu, bước vào phòng. Vẻ mặt bà đanh lại, không một chút cảm xúc, nhưng trong đôi mắt ánh lên một sự cảnh giác cao độ. Theo sau bà là Jax, tay anh ta lăm lăm khẩu súng năng lượng tiêu chuẩn, và Dr. Kenji Tanaka, người mang theo một bộ dụng cụ y tế xách tay. Aris Thorne bước vào cuối cùng, anh cố gắng quan sát mọi thứ với con mắt của một nhà khoa học, đè nén nỗi sợ hãi đang trỗi dậy.
Elias Vance vẫn ngồi trên chiếc ghế của mình, trước một màn hình hiển thị hình ảnh cắt lớp của một mẫu đất đá. Nhưng anh ta không nhìn vào màn hình. Đôi mắt anh ta mở to, dán chặt vào cánh cửa thép của căn phòng, như thể thứ đã giết chết anh ta vừa bước qua đó. Toàn bộ cơ thể anh ta được bao phủ bởi một lớp sương giá mỏng, và khi Kenji cẩn thận chạm vào, nó cứng và lạnh như một khối băng.
"Thật không thể tin được," Kenji lẩm bẩm, sau khi thực hiện vài bước kiểm tra sơ bộ bằng máy quét y tế. "Không có bất kỳ dấu hiệu nào của chấn thương vật lý. Không có độc tố trong không khí. Các chỉ số sinh tồn của anh ta trước thời điểm tử vong đều hoàn toàn bình thường."
Anh ta nhìn lên mọi người, vẻ mặt đầy hoang mang. "Nhiệt độ cơ thể cực thấp, dưới âm 50 độ C. Hệ thống trên tàu không thể nào tạo ra một sự giảm nhiệt đột ngột và cục bộ như vậy. Nó phi vật lý. Cứ như thể… toàn bộ nhiệt năng trong cơ thể anh ta đã bị hút cạn trong một khoảnh khắc."
"Bị hút cạn?" Aris lặp lại, một khái niệm nghe có vẻ phi khoa học đến nực cười, nhưng cái xác trước mặt anh lại là một bằng chứng không thể chối cãi.
Trong khi Kenji tiếp tục công việc của mình, Jax bắt đầu kiểm tra căn phòng. Anh là một chuyên gia an ninh, được đào tạo để tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhất.
"Cửa được khóa từ bên trong, không có dấu hiệu cạy phá," anh báo cáo. "Hệ thống thông gió hoạt động bình thường, không có vật thể lạ. Không có dấu vết vật lộn. Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, ngoại trừ…" Anh ta chỉ vào một chiếc tủ đựng mẫu vật đã bị mở toang, bên trong trống rỗng. "Chiếc tủ này lẽ ra phải được khóa bằng mã hóa sinh trắc học của Vance. Bên trong chứa những mẫu vật quan trọng nhất mà anh ta đã thu thập được từ các tiểu hành tinh trên đường đi. Giờ chúng đã biến mất."
"Vậy là có kẻ đã vào đây, lấy các mẫu vật và giết Vance," Renna nói qua bộ đàm từ phòng điều khiển. "Nhưng làm thế nào chúng vào được một căn phòng khóa trái?"
"Có vài cách," Jax đáp, giọng anh ta đanh lại. "Một là dụ hoặc ép Vance tự khóa mình lại. Hai là kẻ đó có quyền hạn cao hơn, có thể ghi đè lên hệ thống khóa cửa trung tâm. Và trên con tàu này, người duy nhất có quyền hạn đó…"
Anh ta ngừng nói, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta nhìn thẳng về phía Cơ trưởng Rostova.
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm. Lời buộc tội, dù không được nói ra, nhưng đã quá rõ ràng.
"Commander," Rostova đáp lại, giọng bà lạnh như thép, "tôi đề nghị anh tập trung vào bằng chứng, thay vì đưa ra những lời ám chỉ vô căn cứ. Ngay từ lúc này, tất cả mọi người đều là nghi phạm, kể cả anh và tôi. Không có ngoại lệ."
Bà quay sang Kenji. "Báo cáo pháp y sơ bộ thế nào?"
"Rất khó để kết luận, thưa Cơ trưởng," Kenji lắc đầu. "Nguyên nhân cái chết là do toàn bộ tế bào trong cơ thể ngừng hoạt động vì mất nhiệt đột ngột. Nhưng tác nhân gây ra hiện tượng đó thì tôi hoàn toàn không biết. Nó vượt ra ngoài mọi kiến thức y học của tôi."
"Renna, báo cáo của cô thì sao?" Rostova hỏi qua bộ đàm.
"Tệ hơn nữa," giọng Renna vang lên, có chút lo lắng. "Tôi đã kiểm tra lại toàn bộ nhật ký hệ thống của con tàu. Camera an ninh ở hành lang khu C, nơi có phòng thí nghiệm của Vance, đã bị mất dữ liệu trong chính xác 10 phút 14 giây, ngay khoảng thời gian ước tính Vance tử vong. Đây không phải là lỗi phần cứng hay nhiễu tín hiệu. Dữ liệu đã bị xóa một cách có chủ đích, một kỹ thuật xóa rất tinh vi. Và tôi cũng phát hiện ra một dao động năng lượng cực lớn phát ra từ hệ thống điều nhiệt của chính phòng thí nghiệm đó, một sự sụt giảm nhiệt độ không thể giải thích được. Nó giống như một lỗ đen năng lượng nhỏ, hút cạn nhiệt rồi biến mất."
Thông tin của Renna càng làm cho vụ việc thêm phần kỳ bí và đáng sợ. Kẻ giết người không chỉ tàn nhẫn, mà còn vô cùng thông minh, am hiểu sâu sắc hệ thống phức tạp của con tàu Icarus. Sự nghi ngờ trong mắt mọi người càng trở nên rõ rệt. Jax nhìn Rostova. Rostova nhìn Renna qua camera. Kenji nhìn tất cả mọi người với vẻ mệt mỏi. Ai trong số họ có khả năng làm được điều đó?
Giữa lúc sự hoang tưởng đang bao trùm lấy tất cả, Aris Thorne lại đang tập trung vào một vấn đề khác. Anh tin rằng cái chết của Vance và sự mất liên lạc với Trái Đất có một mối liên hệ nào đó. Anh xin phép Rostova được quay trở lại phòng điều khiển để kiểm tra hệ thống liên lạc một lần nữa.
Anh ngồi trước bảng điều khiển chính, bỏ ngoài tai những cuộc tranh cãi bắt đầu nảy sinh giữa Jax và Renna. Anh không tin vào một sự cố ngẫu nhiên. Anh chạy các chương trình chẩn đoán sâu nhất, phân tích từng dòng mã của hệ thống. Mọi thứ đều hoàn hảo. Phần cứng không hỏng. Phần mềm không có lỗi. Con tàu Icarus vẫn đang hoạt động như một cỗ máy được bôi dầu hoàn hảo. Vậy tại sao lại không có tín hiệu?
Và rồi, anh thử một cách khác. Anh bỏ qua bộ lọc tín hiệu chính của hệ thống, một bộ lọc được thiết kế để loại bỏ các nhiễu loạn của vũ trụ và chỉ tập trung vào kênh liên lạc với Trái Đất. Anh cho phép các cảm biến thu nhận toàn bộ các dải tần số trong không gian xung quanh.
Màn hình ngay lập tức tràn ngập những dòng nhiễu trắng, những tiếng rít vô nghĩa của vũ trụ. Nhưng giữa mớ âm thanh hỗn loạn đó, Aris nhận ra một điều. Một gợn sóng rất nhỏ, rất yếu, lặp đi lặp lại theo một chu kỳ gần như hoàn hảo. Nó quá yếu để hệ thống có thể nhận diện là một tín hiệu, nhưng nó lại quá có cấu trúc để có thể là một nhiễu loạn tự nhiên.
Nó là một Tín Hiệu Câm.
Tim Aris đập mạnh. Anh nhanh chóng cô lập dải tần số đó, khuếch đại nó lên và đưa nó vào máy phân tích quang phổ. Trên màn hình, tín hiệu hiện ra dưới dạng một chuỗi các xung đơn giản. Dài, ngắn, ngắn, dài… Nó không phải là một ngôn ngữ mà anh biết, nhưng rõ ràng nó là một thông điệp. Một thông điệp có chủ đích.
Anh vội vàng chạy chương trình phân tích phương hướng. Kết quả hiện ra khiến anh lạnh toát cả người.
Tín hiệu đó không đến từ phía sau, nơi Trái Đất nhỏ bé đã lùi lại hàng tỷ cây số.
Nó cũng không đến từ những khoảng không vô định xung quanh.
Nó đến từ phía trước.
Nó đến từ hướng của Kepler-186f.
Trong một khoảnh khắc, Aris quên cả thở. Sự thật này còn đáng sợ hơn cả một kẻ giết người trên tàu. Kẻ giết người, dù sao, vẫn là con người. Còn thứ này… nó là một điều hoàn toàn chưa được biết đến. Một bí ẩn đến từ bóng tối giữa các vì sao.
Có phải sự im lặng của Trái Đất là do bị "thứ gì đó" chặn lại? Có phải cái chết của Vance có liên quan đến tín hiệu này? Có phải hành trình của họ không phải là một cuộc khám phá, mà là một cuộc hành hương đến với một thứ đang chờ đợi họ?
Aris nhìn vào chuỗi xung lặp đi lặp lại trên màn hình. Anh có cảm giác như mình đang nhìn vào mắt của một con quái vật vô hình. Anh phải báo cáo điều này cho Cơ trưởng. Nhưng anh sẽ nói gì? Giữa lúc họ đang nghi ngờ lẫn nhau, làm sao anh có thể thuyết phục họ tin vào một "tín hiệu ma" đến từ một hành tinh cách đây hàng triệu năm ánh sáng?