Tín Hiệu Câm

Chương 14: Món Quà Của Các Vị Thần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trái Đất.

Sau năm năm trôi dạt giữa không gian lạnh lẽo, được hít thở lại bầu không khí trong lành, được cảm nhận lại trọng lực quen thuộc, là một trải nghiệm tưởng chừng như không thể có thật. Bốn người sống sót của phi hành đoàn Icarus bước ra khỏi tàu cứu hộ, họ được chào đón như những người hùng trở về từ cõi chết.

Thế giới mà họ quay về đã có nhiều thay đổi. Công nghệ thực tế tăng cường đã trở nên phổ biến, những chiếc xe tự lái lướt đi trên đường phố một cách im lặng. Nhưng về cơ bản, Trái Đất vẫn vậy. Vẫn còn đó những vấn đề về ô nhiễm, sự bất bình đẳng và những mầm mống xung đột chính trị.

Họ không được về nhà ngay. Họ được đưa đến một cơ sở an ninh cấp cao của Aethelgard Corp, tập đoàn đã tài trợ cho nhiệm vụ. Tại đây, trong một căn phòng trắng vô trùng, trước sự chứng kiến của các nhà lãnh đạo tập đoàn và các quan chức cấp cao của Liên Minh Địa Cầu (United Terran Coalition - UTC), Cơ trưởng Rostova đã trân trọng đặt khối tinh thể dữ liệu lên bàn.

"Đây là di sản của tàu Icarus, và là sự hy sinh của Tiến sĩ Aris Thorne," bà nói, giọng bà trang trọng.

Họ đã kể lại toàn bộ câu chuyện của mình. Về tín hiệu câm, về cái chết của Vance, về thực thể ý thức vũ trụ, về lời đề nghị trao đổi và về sự hy sinh của Aris. Những người ngồi trong phòng nghe với vẻ mặt sững sờ, một sự im lặng đầy hoài nghi và kinh ngạc. Một câu chuyện khoa học viễn tưởng không tưởng, nhưng khối tinh thể trên bàn lại là một bằng chứng không thể chối cãi.


Sáu tháng sau.

Khối tinh thể đã thay đổi mọi thứ.

Những nhà khoa học hàng đầu của Trái Đất, sau khi làm việc trong các phòng thí nghiệm được bảo mật nghiêm ngặt nhất, đã bắt đầu giải mã được những phần đầu tiên của "món quà". Kết quả vượt xa mọi sức tưởng tượng.

Bên trong nó là công thức của một loại hợp kim siêu bền và siêu nhẹ. Là bản thiết kế của một lò phản ứng tổng hợp hạt nhân lạnh, có khả năng cung cấp năng lượng sạch và gần như vô tận. Là những liệu pháp gene có thể chữa được ung thư và đảo ngược quá trình lão hóa.

Đó là một bước nhảy vọt hàng ngàn năm cho nền văn minh nhân loại.

Nhưng cùng với niềm hân hoan, một cuộc chiến mới đã nổ ra. Một cuộc chiến không có súng đạn, nhưng còn khốc liệt hơn. Cuộc chiến giành quyền sở hữu tri thức.

Aethelgard Corp, với tư cách là đơn vị đã bỏ ra hàng ngàn tỷ đô la để tài trợ cho nhiệm vụ Icarus, đã tuyên bố quyền sở hữu đối với tất cả các bằng sáng chế phát sinh từ khối tinh thể. Họ cho rằng đó là thành quả đầu tư của họ. Họ muốn kiểm soát nguồn năng lượng mới, muốn bán các liệu pháp chữa bệnh với giá trên trời.

Phần còn lại của thế giới kịch liệt phản đối. UTC và các quốc gia khác cho rằng đây là di sản của cả nhân loại, không thể thuộc về một tập đoàn tư nhân nào. Một cuộc chiến pháp lý và chính trị quy mô toàn cầu bùng nổ. Món quà của các vị thần, thay vì mang lại sự đoàn kết, lại đang đào sâu thêm sự chia rẽ và lòng tham.

Trong khi đó, bốn người hùng của Icarus lại đang sống trong một "chiếc lồng bằng vàng" khác. Họ được ca ngợi trên truyền thông, được trao tặng những huân chương cao quý nhất. Nhưng họ cũng bị giám sát chặt chẽ bởi Aethelgard Corp, không được phép tiếp xúc với báo chí một cách tự do. Câu chuyện của họ được kể lại theo một phiên bản đã được kiểm duyệt, trong đó vai trò của Aethelgard Corp được tô hồng, và sự hy sinh của Aris được mô tả như một sự cống hiến cho tập đoàn.

Họ cảm thấy một sự phẫn nộ và thất vọng sâu sắc.

Một buổi tối, tại căn hộ sang trọng mà Aethelgard Corp đã cấp cho bà, Cơ trưởng Rostova đã bí mật triệu tập một cuộc gặp. Jax, Renna và Kenji đều có mặt.

"Họ đang làm gì vậy?" Renna nói, giọng cô đầy vẻ tức giận khi xem bản tin về việc Aethelgard Corp vừa đăng ký bằng sáng chế cho công nghệ lò phản ứng mới. "Đây không phải là điều mà Aris mong muốn. Anh ấy hy sinh không phải để cho một tập đoàn kiếm lời."

"Chúng ta đã ngăn chặn một mối đe dọa từ vũ trụ," Jax nói, tay anh siết chặt lại. "Nhưng có lẽ, con quái vật tham lam của chính con người còn đáng sợ hơn."

"Món quà này, trong tay của những kẻ đó, sẽ trở thành một lời nguyền," Kenji kết luận, vẻ mặt ông buồn bã. "Nó sẽ không mang lại hòa bình, nó sẽ mang lại những cuộc chiến tranh mới để tranh giành quyền kiểm soát."

Cả ba người nhìn về phía Rostova. Bà im lặng hồi lâu, rồi bà nhìn thẳng vào mắt từng người.

"Khi chúng ta rời khỏi Icarus, tôi đã nghĩ rằng nhiệm vụ của mình đã kết thúc," bà nói, giọng bà trầm và quả quyết. "Nhưng tôi đã lầm."

Bà đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn ra thành phố đêm rực rỡ ánh đèn. "Aethelgard đang phản bội lại di sản của Aris. Họ đang phản bội lại sự hy sinh của anh ấy. Họ đang phản bội lại cả nhân loại."

Bà quay lại, ánh mắt bà rực lên ngọn lửa của một người chỉ huy không bao giờ lùi bước.

"Chúng ta đã ngăn chặn một mối đe dọa từ các vì sao. Giờ đây, chúng ta phải đối mặt với một mối đe dọa còn lớn hơn, nó ở ngay đây, trên chính Trái Đất này."

Bà nhìn những người đồng đội, những người đã cùng bà vào sinh ra tử.

"Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc."

Họ hiểu ý của bà. Một cuộc chiến mới sắp bắt đầu. Lần này, kẻ thù của họ không phải là một thực thể vô hình. Kẻ thù của họ chính là lòng tham vô đáy của con người. Và họ, những người duy nhất biết được sự thật, không thể đứng yên nhìn di sản của Aris bị vấy bẩn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!