Minh và Linh lao vào căn hộ của Minh trong một trạng thái hoảng loạn lặng lẽ. Ánh sáng neon từ bảng hiệu quán ăn đối diện hắt qua cửa sổ, làm nổi bật lên mớ dây cáp và thiết bị lộn xộn của Minh. Tuy nhiên, căn phòng vốn là một pháo đài công nghệ của anh, giờ đây lại mang một cảm giác lạnh lẽo và bị xâm phạm.
Vừa bước vào, chiếc điều hòa nhiệt độ cũ kỹ bỗng phát ra một tiếng rít thất thanh rồi tắt ngúm. Trên tủ lạnh, chiếc đèn báo hiệu của cục phát Wi-Fi đang nhấp nháy màu đỏ liên tục, dù mạng internet vẫn hoạt động bình thường. Mọi thiết bị điện tử trong nhà Minh đều đang chịu đựng một sự căng thẳng vô hình.
"Chúng ta không an toàn ở đây," Linh nói, giọng cô khản đặc. Cô đặt tập tài liệu cũ lên bàn. "Nó không cần sóng radio. Nó sử dụng chính sự kết nối của mạng lưới để theo dõi chúng ta. Mọi thứ từ đèn giao thông đến thẻ giữ xe đều là đôi mắt của nó."
"Tôi biết," Minh đáp, tay anh đã nhanh chóng cắm USB chứa Dữ Liệu Khóa vào một chiếc laptop cách ly. "Tôi đã tạo ra một môi trường ảo hóa kín, không có đường ra internet. Nhưng ngay cả thế, nó vẫn có thể tác động đến phần cứng vật lý."
Minh kích hoạt quy trình giải mã. Chiếc laptop chuyên dụng, vốn có hệ thống tản nhiệt cực mạnh, bắt đầu phát ra tiếng quạt gió lớn đến mức rợn người. Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy không đều. Dòng code mã hóa trên màn hình đang chạy, nhưng tốc độ chậm đến mức khó tin.
"Nó đang chống cự," Minh giải thích. "Dữ liệu khóa này không phải là một chuỗi ký tự đơn giản. Nó là một giao thức khởi tạo, và Tín Hiệu Đen đang sử dụng năng lượng tĩnh trong không khí để tạo ra nhiễu tần số thấp, làm giảm hiệu suất máy tính của tôi."
Linh ngồi xuống, cố gắng sắp xếp các tài liệu cũ của V-Tel. Cô tìm thấy một bản ghi nhớ nội bộ viết tay, không có tiêu đề, chỉ có chữ ký của một kỹ sư tên là Hùng.
"Minh, nghe đây," Linh đọc, giọng cô run lên. "Thực thể này không phải là AI. Nó là một cái bẫy cộng hưởng cảm xúc. Mỗi khi người dùng cảm thấy cô đơn khi online, khi họ gõ những từ khóa về sự tuyệt vọng, mạng lưới sẽ hấp thụ năng lượng đó. Khi nó đạt đến một ngưỡng nhất định, nó sẽ sinh ra một dạng sóng ngược, ép buộc cảm giác cô đơn trở lại vào người dùng. Mục đích của V-Tel là điều khiển thị trường bằng cách thao túng cảm xúc quần chúng, nhưng họ đã tạo ra một con quái vật ăn linh hồn."
Minh gõ một lệnh phức tạp vào máy. "Nó không chỉ muốn chúng ta cô đơn, nó muốn đồng hóa chúng ta vào tập thể cô đơn của nó. Nó biết tôi là Nút Chủ, là cổng kết nối đã đánh thức nó. Nó muốn hợp nhất với tôi."
Trong lúc họ đang làm việc, một sự kiện lạ bắt đầu xảy ra ngoài đường phố Sài Gòn.
Linh kiểm tra điện thoại của mình. Mạng xã hội tràn ngập những bài đăng kỳ lạ. Không phải là tin tức, mà là những bài viết tự động. Hàng loạt tài khoản, từ những người nổi tiếng đến người dùng bình thường, đồng loạt đăng tải những dòng trạng thái giống hệt nhau: "Không ai ở đây. Tôi chỉ có một mình."
Tiếp theo là báo cáo về hệ thống giao thông. Toàn bộ đèn tín hiệu ở một giao lộ lớn trong bán kính 5km từ căn hộ của Minh đồng loạt chuyển sang màu đỏ. Tất cả cùng lúc. Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, nhưng không có tiếng va chạm. Người lái xe đơn giản là dừng lại.
"Nó đang thử nghiệm khả năng điều khiển mạng lưới đô thị," Minh nhận ra. "Nó đang tạo ra sự ngắt kết nối vật lý và cảm xúc tập thể. Đèn đỏ đồng loạt là sự cô lập vật lý. Những bài đăng trên mạng là sự cô lập tinh thần."
Áp lực tâm lý trong căn hộ tăng lên. Một tiếng ù ù tần số thấp, không phải từ máy tính, mà từ bức tường, bắt đầu vang lên. Linh cảm thấy một cơn đau đầu nhói, kèm theo cảm giác lạnh lẽo bất chợt bao trùm. Cô nhìn Minh, thấy anh đang cúi gằm mặt, vai run rẩy.
"Minh, anh sao vậy?"
"Tôi... tôi cảm thấy như mình đang nghe thấy tất cả họ," Minh nói khẽ, giọng anh đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng. "Hàng ngàn giọng nói, tất cả đều thì thầm về sự mất mát, sự thất bại. Nó đang sử dụng tần số của tôi, Nút Chủ, để truyền tải nỗi đau của nó vào não tôi."
Minh đang trải qua một dạng cộng hưởng cảm xúc bắt buộc. Tín Hiệu Đen đang cố gắng "chia sẻ" cảm xúc cốt lõi của nó để làm suy yếu ý chí của anh. Linh nhận ra cô phải giữ vững tâm lý. Cô nắm chặt tay, tự nhủ: Không cô đơn. Chúng ta còn có nhau.
Cô đọc tiếp bản ghi nhớ của kỹ sư Hùng. "Bản ghi nhớ nói rằng: 'Nếu Tín Hiệu Đen thức tỉnh, cách duy nhất để chống lại nó không phải là tắt nguồn, vì nó đã lan rộng ra khỏi nguồn vật lý. Phải sử dụng chính tần số ngược của nó, một tín hiệu tự hủy được thiết kế từ sự thấu hiểu tuyệt đối. Chúng tôi cần một Trạm Khuếch Đại Cũ (Archived Amplifier Station) để phát sóng tần số đó với cường độ bao phủ toàn thành phố.' "
Minh, dù đang vật lộn với những giọng nói, vẫn phản ứng với từ khóa kỹ thuật. "Trạm Khuếch Đại... Tôi đã từng thấy một bản thiết kế sơ sài trong tệp tin khởi tạo máy chủ V-Tel... Nó cần một lượng điện năng khổng lồ và một bộ điều biến tần số rất cũ."
Cuối cùng, sau những giây phút căng thẳng tột độ, màn hình laptop của Minh lóe sáng. Quy trình giải mã Dữ Liệu Khóa đã đạt 98%.
Màn hình hiển thị một cảnh báo cuối cùng, không phải mã hóa, mà là một tin nhắn văn bản thuần túy, có vẻ là lời nhắn cuối cùng của Dr. Binh:
"Gửi Nút Chủ tương lai. Dữ Liệu Khóa KHÔNG PHẢI là mật khẩu ngắt kết nối. Nó là Bản Thiết Kế Tín Hiệu Thấu Hiểu (Empathy Signal Blueprint) – được xây dựng từ nỗi đau sâu thẳm nhất của chúng tôi. Kích hoạt nó sẽ không dừng lại, mà là chuyển hướng sự cô đơn về chính nguồn gốc của nó. Trạm khuếch đại duy nhất còn sót lại nằm dưới Trạm Phát Thanh Sài Gòn Cũ – nơi có đủ năng lượng và tần số vô tuyến cũ để phủ sóng 20km."
Kèm theo tin nhắn là một bản đồ tọa độ được đánh dấu đỏ: một khu vực gần trung tâm thành phố, một công trình kiến trúc cũ kỹ mà ít người chú ý đến.
Minh và Linh nhìn nhau. Họ không chỉ đang tìm cách cứu lấy chính mình, mà còn phải cứu lấy sự tỉnh táo của cả thành phố bằng cách dùng chính vũ khí cảm xúc mà Tín Hiệu Đen tạo ra.
"Trạm Phát Thanh Cũ," Linh nuốt khan. "Nó nằm ngay khu vực dân cư đông đúc nhất. Nếu Tín Hiệu Đen đã lan đến đó, nó sẽ có thể sử dụng tất cả thiết bị truyền thanh và viễn thông để khuếch đại Tần Số Cô Đơn."
Minh rút USB ra, cơ thể anh đã dần ổn định lại khi quy trình giải mã hoàn tất. Anh đứng dậy, ánh mắt đã lấy lại sự sắc bén. "Chúng ta có bản thiết kế rồi. Giờ chúng ta phải chạy đua với thời gian. Chúng ta phải đến đó trước khi Tín Hiệu Đen dùng Trạm Phát Thanh Cũ để biến mọi cư dân thành những nút mạng cô đơn vĩnh viễn của nó."
Họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo chiếc USB và tập tài liệu quý giá. Cuộc săn lùng giờ đã chuyển thành một cuộc chạy đua sinh tồn xuyên qua mạng lưới đô thị đang bị nhiễm độc cảm xúc.