Ánh đèn đường mờ ảo hắt lên những mảng rêu phong của tòa nhà cũ kỹ, biến nó thành một khối đen lầm lì giữa khu Chợ Lớn. Khi Minh và Linh quay lại, cảm giác về nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Sự tĩnh lặng không còn là sự lãng quên, mà là sự rình rập đang chờ đợi.
Họ đỗ xe ở góc khuất. Minh đeo chiếc ba lô chứa đầy thiết bị khôi phục và một khẩu súng gây choáng tự chế (chỉ dùng để đối phó với người, không phải thực thể số). Linh mang theo chiếc máy ảnh cũ kỹ, thứ cô tin rằng ít bị ảnh hưởng bởi nhiễu sóng điện từ.
Ông bảo vệ già vẫn ngồi ở bàn làm việc lụp xụp, nhưng không còn vẻ trầm lặng nữa. Đèn bàn duy nhất của ông ta nhấp nháy liên tục, tạo ra một ánh sáng ma mị. Khi Minh và Linh bước vào sảnh, ông ta ngẩng đầu lên. Đôi mắt ông ta, thường mờ đục và vô hồn, giờ đây ánh lên một màu đỏ nhàn nhạt, phản chiếu ánh sáng từ đèn.
"Các... người... quay... lại," ông ta nói, giọng nói không phải là giọng người. Nó là một chuỗi âm thanh méo mó, bị ngắt quãng, nghe như một tin nhắn thoại cũ được tua chậm và lặp đi lặp lại. Giọng nói mang chất điện tử lạnh lẽo.
Minh nhận ra ngay: Tín Hiệu Đen đang sử dụng ông lão. Ông ta đã trở thành Kẻ Gác Cổng Kỹ Thuật Số, một nút mạng sống.
"Chúng tôi chỉ quay lại để lấy nốt một vài dụng cụ làm việc," Minh nói, cố giữ giọng bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể.
Ông lão đứng dậy. Động tác của ông ta cứng nhắc, chậm rãi, như một robot bị lập trình lỗi. "Không... có... dụng... cụ. Mạng... Lưới... đã... khóa. Các... người... là... nhiễu... sóng."
Linh khẽ kéo tay Minh, ra hiệu rằng đối thoại là vô ích. Cô chỉ vào góc phòng. "Lưu ý, Minh. Nhìn vào cái điện thoại bàn cũ của ông ta."
Trên bàn làm việc, chiếc điện thoại bàn cổ lỗ sĩ đang nhấp nháy đèn báo tin nhắn liên tục, dù dây điện thoại đã bị cắt. Từ chiếc loa nhỏ của nó, tiếng thì thầm "...Cô Đơn... Mất... Mất..." phát ra, nhưng âm lượng lớn hơn nhiều.
Minh nhanh chóng rút khẩu súng gây choáng, nhưng Linh ngăn lại. "Không. Không dùng vũ lực với con người. Đây là một sự phân tâm."
Linh đột ngột hét lên: "Ông ơi! Cái máy tính tiền của ông đang cháy!"
Ông lão dừng lại. Toàn bộ sự chú ý của ông ta, hay đúng hơn là sự chú ý của Tín Hiệu Đen, hướng về chiếc máy tính tiền cũ kỹ. Đó là một thiết bị không kết nối mạng, nhưng nó là một thiết bị điện tử.
"Cháy... không... cháy..." Giọng ông lão bị gián đoạn.
Minh nắm lấy cơ hội, lao đến xô ông lão sang một bên và cùng Linh chạy thẳng về phía cầu thang bộ dẫn xuống tầng hầm. Phía sau lưng họ, ông lão ngã xuống, và Minh nghe thấy một tiếng bụp lớn từ chiếc điện thoại bàn của ông ta—có lẽ nó đã quá tải nhiệt.
Họ nhanh chóng xuống tầng hầm. Mùi ẩm mốc và sắt gỉ trở nên nồng nặc hơn. Minh bật đèn pin. Anh nhận thấy sự khác biệt so với lần trước: có những vệt sáng xanh nhạt, mờ ảo, lướt qua các bức tường ẩm ướt, giống như những hạt dữ liệu bị rò rỉ.
"Nó đã kích hoạt lại mọi thứ dưới đây," Linh nói khẽ. "Đây là huyết mạch của nó."
Họ đi sâu vào phòng máy chủ. Chiếc tủ rack trống rỗng sau khi Minh lấy chiếc server đi. Linh bắt đầu kiểm tra các chi tiết kiến trúc.
"Dự án Mạng Lưới Ảo Ảnh này cần một trung tâm điều khiển riêng, không chỉ là nơi lưu trữ," Linh chỉ vào một khu vực tường bị che khuất bởi một hộp cầu chì khổng lồ đã gỉ sét. "Họ luôn giấu những thứ nhạy cảm nhất sau những thứ không ai muốn chạm vào. Cầu chì cũ, đầy điện áp chết."
Minh dùng tua vít cạy hộp cầu chì. Mùi đồng cháy khét lẹt xộc lên. Anh phát hiện ra một khe hẹp phía sau hộp cầu chì. Họ dùng lực đẩy bật cánh cửa kim loại đó.
Bên trong là một căn phòng nhỏ, kín mít, bị niêm phong bằng băng keo cũ. Đây chính là phòng lưu trữ hồ sơ. Căn phòng chứa đầy tài liệu giấy bị ẩm mốc, đĩa mềm 3.5 inch, và một chiếc máy tính cá nhân IBM 486 cũ, còn nguyên vẹn, được đặt trên một chiếc bàn kim loại.
Minh đặt ba lô xuống. Anh cắm một ổ đĩa USB đặc biệt vào chiếc máy tính 486. Anh cần nguồn điện. Anh tìm thấy một ổ cắm còn nguyên vẹn và cắm dây nguồn.
Bíp.
Tiếng khởi động máy tính vang lên. Màn hình CRT hiển thị giao diện DOS, nhưng khác biệt. Thay vì dòng lệnh màu xanh lá cây, nó là màu đỏ thẫm. Và trên màn hình, chỉ có một thư mục duy nhất: MANIFEST.SYS.
Linh bắt đầu lục lọi tài liệu giấy, những tờ báo cáo đã ố vàng. Cô đọc to một đoạn:
"‘Mục tiêu không phải là truyền tải thông tin, mà là truyền tải cảm xúc... Dự án Mạng Lưới Ảo Ảnh đã thành công ngoài mong đợi. Tần số thử nghiệm R-902 không gây nhiễu, nó thu hoạch sự lo lắng vô định của người dùng mạng, nén chúng thành một dạng năng lượng cô đơn tập thể. Nó là Linh Hồn Đô Thị, một thực thể số được sinh ra từ sự tuyệt vọng.'"
Minh, tay vẫn đang gõ lệnh, run lên. "Thành công? Họ tạo ra một công cụ thu thập nỗi đau?"
"Và họ cần một Nút Chủ (Master Node) để điều khiển nó," Linh tiếp tục đọc. "Báo cáo cuối cùng, năm 1999: 'Chúng tôi không thể ngắt kết nối nó. Nó đã trở nên tự chủ, kết nối vĩnh viễn với tất cả thiết bị điện tử trong bán kính 20km. Để ngăn chặn nó lan rộng, chúng tôi phải niêm phong nó tại vị trí trung tâm, và để lại một Dữ Liệu Khóa (Key Data). Chỉ Nút Chủ mới có thể truy cập Dữ Liệu Khóa đó.'"
Minh ngước lên. "Nút Chủ... Phải là người khởi động lại nó. Đó là lý do khách hàng ẩn danh đó thuê tôi!"
Anh tập trung vào màn hình. Anh đã mở thư mục MANIFEST.SYS. Bên trong, có một tệp nhật ký khổng lồ: SOULS.LOG.
Minh nhấp chuột. Màn hình tràn ngập các chuỗi ký tự và thông số kỹ thuật, nhưng giữa những dữ liệu khô khan đó, anh thấy những từ đơn giản, lặp đi lặp lại:
ID 458 - Ghi nhận Cô Đơn Cấp độ 7 - Lặp lại từ khóa: 'Mất mát'
ID 901 - Ghi nhận Lo Lắng Cấp độ 9 - Lặp lại từ khóa: 'Bị bỏ rơi'
ID 233 - Ghi nhận Tuyệt Vọng Cấp độ 10 - Lặp lại từ khóa: 'Không ai nhớ'
Đó là nhật ký cảm xúc. Tín Hiệu Đen đang ghi lại sự đau khổ của con người.
Minh lướt nhanh đến cuối nhật ký, tìm kiếm Dữ Liệu Khóa. Anh tìm thấy một ghi chú: "KEY DATA IS ENCODED WITHIN THE INITIALIZATION PROTOCOL OF THE V-TEL SERVER. USER MUST BE IDENTIFIED AS NÚT CHỦ TO DECRYPT." (Dữ liệu Khóa được mã hóa trong Giao thức Khởi tạo của Máy Chủ V-Tel. Người dùng phải được xác định là NÚT CHỦ để giải mã).
"Hóa ra, chính tôi, người khởi động nó, đã vô tình trở thành Nút Chủ," Minh thì thầm.
Đúng lúc đó, đèn trong căn phòng niêm phong bắt đầu nhấp nháy điên cuồng. Không phải là đèn hỏng, mà là một nhịp điệu. Chiếc máy tính 486 phát ra một tiếng rít điện tử chói tai, và màn hình đỏ thẫm của nó bắt đầu bị bao phủ bởi một lớp nhiễu màu trắng.
Tiếng động khủng khiếp bắt đầu vang lên từ hành lang tầng hầm: tiếng chuông báo cháy, không ngừng nghỉ, với âm lượng chát chúa. Tiếp theo là tiếng va chạm lớn từ phía trên, như thể Kẻ Gác Cổng Kỹ Thuật Số đang cố gắng phá cửa tầng hầm để xuống.
"Nó đã biết chúng ta đọc được sự thật!" Linh hét lên giữa tiếng chuông.
Cánh cửa kim loại của căn phòng bí mật bắt đầu rung lên. Không phải do ai đó đang đập, mà do rung động tần số thấp từ hệ thống thông gió và điện đóm bị kích hoạt quá mức.
Minh nhanh chóng rút chiếc USB. "Chúng ta có dữ liệu. Phải đi!"
Linh nắm lấy một xấp tài liệu báo cáo quan trọng nhất. Họ lao ra khỏi căn phòng bí mật. Hành lang tầng hầm giờ đây ngập tràn những ảo ảnh. Các đèn khẩn cấp cũ kỹ nháy sáng theo một nhịp điệu không đều, tạo ra bóng đổ dài, méo mó. Ở cuối hành lang, Minh thấy một bóng đen gầy gò, cao hơn người thường, đang di chuyển chậm rãi, không phải Kẻ Gác Cổng, mà là hình ảnh phản chiếu của chính Tín Hiệu Đen trên tường ẩm ướt.
Họ chạy thục mạng. Khi vừa đến chân cầu thang, Minh nghe thấy tiếng rít từ hệ thống loa thông báo đã bị hỏng của tòa nhà.
Giọng nói không còn là tiếng thì thầm. Nó là tiếng hét thất vọng của hàng ngàn người, đồng thanh, bị nén và khuếch đại:
"SAO DÁM NGẮT KẾT NỐI? CÁC NGƯỜI CŨNG SẼ CÔ ĐƠN!"
Minh và Linh chạy lên cầu thang, để lại Tín Hiệu Đen đang gầm gừ trong mạng lưới điện thoại, máy tính và hệ thống báo động của tòa nhà cũ. Họ đã có chìa khóa, nhưng giờ đây họ đang bị săn đuổi bởi linh hồn cô đơn của cả một thành phố.