Thành phố chìm trong buổi sáng u ám. Trời chưa mưa, nhưng mây đen giăng đặc. Ở tầng mười bảy của tòa nhà VTel, không khí trong phòng họp còn nặng nề hơn bầu trời ngoài kia.
Nguyễn Minh Quân ngồi ở ghế đầu bàn, trước mặt là màn hình lớn chi chít con số báo cáo quý. Đường biểu đồ đỏ đi xuống như một nhát dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của anh. Một trong những đối thủ lớn vừa tung ra chiến dịch giảm giá sốc, cuốn mất một phần khách hàng trung thành. Hội đồng quản trị gây áp lực liên tục. Giọng các trưởng phòng vang vọng trong phòng họp:
– Nếu không có giải pháp ngay, quý sau sẽ hụt 20% doanh thu.
– Thị phần khu vực phía Nam đã rơi vào tay đối thủ rồi, thưa giám đốc.
– Chúng ta cần chiến dịch marketing khẩn cấp!
Quân lắng nghe, gương mặt không biểu lộ gì. Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ chăm chú vào màn hình, như thể muốn khoan thủng từng con số. Nhưng bên trong, ngực anh thắt chặt. Bao năm qua, anh đã quen với việc chống chọi áp lực. Thế nhưng lần này, gánh nặng nặng nề hơn. Anh biết, chỉ một sai lầm, cả công ty – và danh tiếng anh gây dựng – sẽ sụp đổ.
Kết thúc buổi họp, mọi người lần lượt rời đi, để lại căn phòng rộng thênh thang chỉ còn anh và sự tĩnh lặng. Quân tháo cà vạt, ngả người ra ghế, hai bàn tay xoa thái dương. Trong gương mặt phản chiếu từ kính, anh thấy một con người mệt mỏi, nhưng vẫn phải đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng.
Buổi chiều, Ly xuất hiện như thường lệ. Cô ôm túi hồ sơ bước vào, vừa thấy vẻ mặt Quân liền khựng lại. Khác hẳn mọi ngày, giám đốc không còn toát ra vẻ kiêu hãnh lạnh lùng. Thay vào đó, là sự mệt mỏi không giấu nổi.
– Giám đốc… anh ổn chứ? – Ly hỏi, giọng lo lắng.
Quân ngẩng lên. Thấy ánh mắt trong veo của cô, anh bỗng muốn nói thật, nhưng rồi lý trí ngăn lại. Anh chỉ lắc đầu:
– Không có gì. Công việc thôi.
Ly đặt tập hồ sơ xuống bàn, mỉm cười trấn an:
– Em không rành kinh doanh. Nhưng em nghĩ, giám đốc mà cũng biết mệt thì… bình thường thôi. Người ta chỉ là người, đâu phải cái máy.
Quân thoáng sững. Đã bao lâu rồi, anh không nghe ai nói với mình như thế? Trong mắt nhân viên, anh luôn phải mạnh mẽ. Trong mắt đối tác, anh luôn phải bản lĩnh. Nhưng trong mắt cô gái shipper này, anh chỉ là “người”.
Ly không hỏi thêm, chỉ rót cho anh ly nước từ bình thủy tinh trên bàn. Cử chỉ giản dị ấy khiến Quân bất giác thấy yên lòng. Anh khẽ nói:
– Cảm ơn.
– Em không giúp được gì nhiều. – Ly cười. – Nhưng nếu anh cần nghe chuyện tào lao để quên mệt, em kể cho.
Quân ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. Và thế là, Ly bắt đầu kể đủ thứ vụn vặt: chuyện một con chó chạy theo xe làm cô suýt ngã, chuyện một bác bán hàng rong tặng cô quả chuối, chuyện kẹt xe đến mức phải giao hàng bằng… chạy bộ. Giọng cô ríu rít, ánh mắt sáng long lanh.
Trong căn phòng từng ngập tràn con số và áp lực, tiếng cười của Ly vang lên như nốt nhạc lạc giữa dàn nhạc căng thẳng. Quân ngồi im lặng nghe, đôi khi khẽ bật cười. Bao lâu rồi, anh không cười thật lòng như vậy?
Trước khi rời đi, Ly nói nhỏ:
– Anh đừng cố gắng một mình mãi. Em không hiểu công việc của anh, nhưng em biết… ai cũng cần một chỗ để dựa.
Quân nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa, lòng dậy sóng. Câu nói ấy, đơn giản nhưng đánh trúng vào nơi anh chôn giấu bấy lâu.
Đêm hôm đó, Quân ngồi một mình trong căn hộ, mở điện thoại, ngón tay lại dừng ở số “Tổng đài giao hàng”. Anh chần chừ, rồi gõ một dòng tin: “Ngày mai có rảnh uống cà phê không?”
Nhưng ngay lập tức, anh xóa đi. Một giám đốc và một shipper… có thể nào ngồi cùng bàn cà phê như hai người bạn? Anh bật cười tự giễu, đặt điện thoại xuống. Nhưng trong tim, một cảm giác ấm áp vẫn còn.
Ly về đến nhà, mẹ đã ngủ. Cô ngồi bên bàn học của em trai, chỉnh lại chồng sách vở. Trong đầu, cô vẫn nhớ gương mặt mệt mỏi của Quân. Cô không hiểu hết công việc của anh, nhưng linh cảm rằng anh đang gánh cả một ngọn núi trên vai.
Cô thở dài, mỉm cười một mình:
– Ông giám đốc khó chiều, hóa ra cũng chỉ là một người bình thường thôi.
Và khi nhắm mắt lại, hình ảnh anh với nụ cười khẽ nghiêng kia vẫn đọng mãi trong tâm trí.