tín hiệu trái tim

Chương 6: Chuyến xe đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời cuối đông, những cơn gió lạnh buốt lùa qua từng dãy phố. Thành phố lên đèn, dòng người vội vã chen nhau trong những ngã tư đỏ xanh. Tiếng còi xe pha lẫn tiếng rao hàng rong tạo nên một bản nhạc ồn ào quen thuộc. Giữa khung cảnh ấy, một chiếc xe máy cà tàng chở thùng hàng to phía sau đang cố len lỏi. Người điều khiển là Khánh Ly, cô gái trẻ vừa hoàn thành ca làm ban ngày, nay lại nhận thêm vài đơn ca đêm.

Ly kéo cổ áo khoác lên cao, miệng lẩm bẩm:

– Lạnh quá… nhưng thôi ráng. Có thêm vài chục ngàn cũng đỡ cho tiền thuốc của mẹ.

Đèn đường vàng vọt rọi xuống, bóng cô trải dài trên mặt nhựa ướt mưa.

Cùng lúc đó, ở một quán cà phê yên tĩnh gần trung tâm, Nguyễn Minh Quân vừa kết thúc cuộc họp tối với đối tác. Anh ngồi trong xe hơi sang trọng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính mờ hơi sương. Trong đầu anh chợt thoáng lên hình ảnh quen thuộc: cô gái shipper nhỏ nhắn, luôn nở nụ cười ngay cả khi ướt mưa hay mệt nhoài.

Anh bất giác nhấc điện thoại, mở danh bạ, lướt đến cái tên “Tổng đài giao hàng”. Ngón tay anh dừng lại, rồi không hiểu sao lại bấm gọi.

– Alo? – Giọng Ly vang lên, hơi lẫn tiếng gió.

– Cô đang ở đâu? – Quân hỏi thẳng.

– Em… đang chạy đơn. Giao tận Bình Thạnh rồi quay lại trung tâm. Có chuyện gì vậy anh?

Quân thoáng cau mày. Giờ này đã muộn, đường lại vắng. Anh suy nghĩ vài giây, rồi buông một câu ngắn:

– Đợi tôi. Gửi định vị.

Ly ngạc nhiên:

– Hả? Anh… định đi đâu cơ?

– Tôi sẽ đến.

Câu trả lời dứt khoát khiến cô cứng họng.

Nửa giờ sau, Ly dừng xe bên lề đường khi bánh sau bỗng kêu “cạch” một tiếng, loạng choạng. Cô thắng gấp, tim đập thình thịch. Xuống kiểm tra, hóa ra lốp xe đã xẹp gần hết.

– Trời ơi, xui quá! – Ly vò đầu. – Giờ này mà tìm tiệm sửa xe thì chắc toi luôn.

Cô thở dài, kéo xe nép vào vỉa hè. Ngoài kia, đèn xe thưa dần, gió lạnh tạt vào mặt khiến cô rùng mình. Cô bật điện thoại, nhìn chấm định vị mà mình vừa gửi cho Quân. Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Không lẽ… anh ta thực sự đến?

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại ngay bên. Cửa kính hạ xuống, gương mặt quen thuộc hiện ra.

– Lên xe. – Quân nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.

Ly tròn mắt:

– Anh… thật sự đến sao?

– Cô nghĩ tôi nói đùa à? – Anh mở cửa. – Đêm khuya thế này, một mình cô đứng giữa đường… nguy hiểm.

Ly ấp úng vài giây, rồi dắt xe vào lề kỹ hơn, khóa lại, mới miễn cưỡng bước lên.

Không gian trong xe ấm áp, mùi da mới và hương cà phê nhàn nhạt. Ly co ro, xoa hai bàn tay lạnh cóng. Quân liếc nhìn, khẽ nhíu mày:

– Sao phải nhận ca đêm?

– Em cần tiền. – Cô thành thật. – Mẹ em bệnh, nằm viện tốn kém. Em trai còn đi học. Chạy thêm ca đêm thì có thêm chút tiền thuốc men.

Quân im lặng, bàn tay siết nhẹ vô lăng. Trong lòng anh thoáng nhói. Anh chưa bao giờ phải lo lắng vì tiền, nhưng giờ đây, nghe giọng cô bình thản kể về sự vất vả ấy, anh thấy tim mình trĩu nặng.

– Không phải mọi thứ đều đáng để đánh đổi. – Anh nói nhỏ. – Nguy hiểm lắm.

– Nhưng… em còn lựa chọn nào khác đâu? – Ly cười buồn. – Mỗi người có một cách để tồn tại. Em quen rồi.

Quân quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh bắt gặp đôi mắt đen láy, ánh lên sự mạnh mẽ. Cái mạnh mẽ không phải vì kiêu hãnh, mà vì bị buộc phải gồng mình giữa đời. Anh bỗng thấy khó thở.

Xe lướt đi trên đại lộ vắng người. Ngoài kia, ánh đèn neon nhòe trong màn sương. Ly chợt quay sang, hỏi bâng quơ:

– Còn anh thì sao? Làm giám đốc chắc giàu có, sung sướng lắm hả?

Quân bật cười nhạt:

– Giàu có? Ừ, tôi có tiền. Nhưng sung sướng thì… không chắc.

– Sao lại không? – Ly nghiêng đầu. – Em thấy giám đốc nào cũng đi xe hơi, ăn mặc sang trọng, chắc hẳn chẳng phải lo nghĩ gì.

– Cô sai rồi. – Quân lắc đầu. – Tôi phải lo cho hàng trăm nhân viên, hàng chục hợp đồng, và lúc nào cũng bị soi xét. Không được phép sai. Không được phép yếu mềm. Đôi khi… tôi thấy mình cô đơn ngay cả khi đứng giữa đám đông.

Ly lặng im. Cô không nghĩ một người thành đạt như anh lại thốt ra những lời như vậy. Trong giọng anh là cả một nỗi mệt mỏi, thứ mà cô chưa từng thấy khi nhìn anh trong bộ vest chỉn chu.

– Thì ra… mỗi người đều có gánh nặng riêng. – Cô thở dài. – Em cứ nghĩ chỉ mình em khổ.

– Đừng so sánh. – Quân khẽ nói. – Đau khổ không có thước đo.

Trong khoảnh khắc ấy, không gian trở nên yên ắng. Cả hai ngồi cạnh nhau, lắng nghe nhịp thở và tiếng động cơ đều đều. Một sự đồng cảm vô hình lan tỏa.

Quân chở Ly đến tiệm sửa xe 24h, đợi thợ thay ruột xe cho cô. Anh khoanh tay đứng bên, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang cười đùa với anh thợ. Cô vẫn lạc quan, vẫn tươi sáng ngay cả giữa những tình huống rắc rối. Và anh nhận ra, chính sự tươi sáng ấy đã kéo anh ra khỏi những ngày tháng lạnh lẽo.

Khi xe sửa xong, Ly cúi chào cảm ơn. Quân chìa ra tờ tiền, nhưng thợ từ chối:

– Cô này quen tôi, lâu nay vẫn giao hàng ngang qua. Thôi coi như giúp nhau.

Ly cười rạng rỡ:

– Cảm ơn anh nhiều lắm.

Quân nhìn cảnh ấy, lòng thoáng ghen tị. Anh vội quay đi, nói:

– Tôi đưa cô về.

– Không cần đâu. – Ly lắc đầu. – Đường về em quen rồi. Anh còn công việc mà.

– Tôi nói rồi, đêm khuya một mình nguy hiểm. – Quân dứt khoát.

Ly ngập ngừng, rồi gật đầu.

Trên đường về, không ai nói gì nhiều. Nhưng khoảng lặng ấy không hề khó chịu. Ngược lại, nó khiến cả hai cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của nhau.

Khi dừng trước ngôi nhà nhỏ của Ly, cô tháo mũ bảo hiểm, cúi chào:

– Cảm ơn anh đã đưa em về. Giám đốc mà đi cứu shipper, chắc là chuyện hiếm có.

– Tôi không cứu. – Quân nhìn thẳng vào mắt cô. – Tôi… chỉ không muốn cô một mình.

Ly ngẩn người. Trái tim cô bỗng đập mạnh. Trong ánh mắt anh, cô không thấy bóng dáng của một vị giám đốc lạnh lùng, mà là một người đàn ông cô đơn đang vươn tay tìm hơi ấm.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng:

– Dù sao cũng cảm ơn. Chúc anh ngủ ngon.

Quân gật đầu, khởi động xe. Nhưng khi quay đi, trong lòng anh vang vọng mãi nụ cười kia.

Đêm ấy, cả hai đều không ngủ sớm. Ly nằm bên giường, nghe tiếng ho của mẹ vọng ra, mắt rưng rưng. Nhưng trong sâu thẳm, một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên: ngọn lửa của sự đồng cảm, của một điều gì đó chưa thể gọi tên.

Còn Quân, ngồi trong căn hộ cao cấp lặng ngắt, anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn sáng rực, nhưng trong tim anh lại lần đầu có một điểm sáng khác – không đến từ đèn neon, không đến từ hợp đồng, mà đến từ cô gái bình thường với nụ cười kiên cường kia.

Anh biết rõ, chuyến xe đêm nay không chỉ là một sự cố tình cờ. Nó chính là dấu hiệu đầu tiên rằng… giữa họ đã có một sợi dây gắn kết thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×