tin nhắn từ tương lai

Chương 1: Tin nhắn từ 5 năm sau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhi đang ngồi trước bàn làm việc trong căn phòng nhỏ của mình, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên mặt, chiếu rõ từng vệt mệt mỏi sau một ngày dài. Mùi cà phê còn vương nhẹ trên bàn, laptop mở sẵn một nửa tài liệu dự án và một nửa email chưa trả lời. Cô thở dài, tay lướt qua màn hình điện thoại, như một phản xạ.

Chiếc điện thoại rung lên. Số lạ. Nhi khẽ nhíu mày, bấm mở tin nhắn:

"Đừng bỏ lỡ cơ hội gặp người sẽ thay đổi cuộc đời em. Ngày mai, 10 giờ sáng, quán cà phê nhỏ gần công viên. Nhớ nhé."

Cô nhíu mày, trân trối nhìn dòng tin nhắn lạ kỳ. Ai gửi tin nhắn này? Không hề có tên, không có số điện thoại mà cô nhận ra. Một chút hoang mang len lỏi trong lòng, nhưng sự tò mò lại lấn át.

Nhi là người luôn sống theo kế hoạch, mỗi việc đều ghi chú trong sổ tay. Công việc, các mối quan hệ, cả những buổi hẹn hò đều được lên lịch rõ ràng. Một tin nhắn lạ, vô danh, lại chính xác chỉ dẫn một việc cụ thể – khiến cô cảm thấy vừa sợ vừa hứng thú.

Cô thử gọi lại số đó, nhưng điện thoại chỉ báo ngoài vùng phủ sóng. Không ai trả lời. Thở dài, Nhi tự nhủ: “Chắc chỉ là trò đùa… hay một chiêu marketing quái dị của quán cà phê nào đó.” Nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng khiến cô khó chịu, một phần hồi hộp xen lẫn sợ hãi.

Ngày hôm sau, đúng 10 giờ, Nhi đứng trước quán cà phê nhỏ như tin nhắn đã chỉ. Quán nằm khuất trong một con ngõ, cửa kính cũ kỹ và mùi cà phê thơm nhẹ khiến cô thấy vừa lạ vừa quen. Cô tự nhủ, có lẽ đây chỉ là sự trùng hợp.

Cô bước vào, vừa định ngồi xuống thì cảm giác như ai đó đang quan sát. Quay đầu, cô gặp ánh mắt một chàng trai. Nam giới, khoảng tuổi cô, mái tóc hơi lộn xộn, gương mặt điển trai nhưng không quá hoàn hảo, ánh mắt sáng và có phần bí ẩn. Anh cười, nhưng nụ cười không trực tiếp với cô – như vừa nhìn thấy một điều thú vị.

“Chào,” Nhi khẽ cất tiếng, giọng run run, không biết tại sao.

Anh chàng khẽ gật đầu, ánh mắt dường như quét qua cô một lần nữa, rồi quay lại với ly cà phê. Nhi cảm giác như tim mình đập nhanh hơn bình thường, một sự rung động khó lý giải.

Cả buổi sáng, cô không sao tập trung làm việc. Dòng tin nhắn lạ cứ vang vọng trong đầu, ánh mắt chàng trai kia như in hằn trong tâm trí cô. Không hiểu sao, cảm giác quen thuộc nhưng cũng lạ kỳ khiến Nhi không thể lý giải.

Chiều về, cô lại nhận được một tin nhắn khác từ cùng số:

"Công việc hôm nay sẽ có một quyết định quan trọng. Nếu em bỏ qua, sẽ hối hận. Hãy lắng nghe trực giác."

Nhi nhíu mày, cúi xuống nhìn laptop. Thực sự hôm nay cô đã phân vân giữa hai phương án trình bày dự án: một an toàn, một mạo hiểm. Trực giác cô bảo chọn phương án mạo hiểm, nhưng cô thường tránh rủi ro.

Cô nhìn dòng tin nhắn một lần nữa. Tim đập nhanh. Cô tự hỏi: Liệu có phải mình đang được ai đó dẫn dắt? Ai đó thực sự biết chuyện của mình?

Sau một hồi cân nhắc, Nhi quyết định nghe theo tin nhắn. Cô trình bày phương án mạo hiểm với sếp, một phương án chưa ai dám thử. Kết quả khiến mọi người ngạc nhiên: dự án được duyệt nhanh chóng, cô nhận được lời khen không ngờ.

Cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc khiến Nhi rối bời. Dường như số phận đang đan xen giữa hiện tại và một điều gì đó chưa biết. Tin nhắn tiếp tục xuất hiện, giờ không chỉ là cảnh báo công việc, mà còn là những lời nhắn nhủ về cảm xúc, mối quan hệ, những lựa chọn cô sẽ phải đối mặt.

Những ngày tiếp theo, Nhi cảm thấy cuộc sống của mình dần bị xáo trộn. Mỗi tin nhắn là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để cô hiểu rõ bản thân hơn. Và mỗi lần nhìn thấy Quân – chàng trai bí ẩn trong quán cà phê, cô lại cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo họ gần nhau.

Ngày càng nhiều tin nhắn xuất hiện, từ những chi tiết nhỏ nhất đến những cảnh báo về người cô sẽ gặp, tình huống sẽ xảy ra. Nhi bắt đầu ghi chú, lập bảng theo dõi, cố gắng lý giải nguồn gốc. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Ai đó, hay chính cô từ tương lai, đang dẫn dắt cô theo một hướng mà cô chưa từng nghĩ tới.

Một buổi tối, khi mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, Nhi nhận được tin nhắn khác, nội dung khiến tim cô như ngừng đập:

"Người ấy… người mà em sẽ yêu sâu đậm, sẽ xuất hiện sớm hơn em tưởng. Hãy chuẩn bị để không đánh mất."

Nhi buồn bực, run rẩy, vừa phấn khích vừa lo lắng. Người ấy? Có phải Quân? Nhưng cô còn chưa hiểu gì về anh, chưa biết anh có nghĩ gì về cô… mà tim cô đã tự nhắc nhở: không được để mất.

Đêm đó, Nhi nằm trong phòng, không thể ngủ. Những dòng tin nhắn cứ hiện lên trước mắt, ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt cô. Cô tự hỏi: liệu mình đang làm chủ cuộc sống hay chỉ là người theo dõi những gì tương lai đã sắp đặt?

Cảm giác vừa sợ hãi vừa hứng thú khiến cô không thể nào rời mắt khỏi điện thoại. Và trong khoảnh khắc ấy, Nhi nhận ra: mọi thứ sắp thay đổi.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×