Nhi vẫn còn nhớ rõ cảm giác hồi hộp trong buổi sáng hôm ấy, khi vừa bước ra khỏi quán cà phê nhỏ. Mưa nhẹ rơi, làm ướt đôi vai áo sơ mi mỏng cô vừa mặc, nhưng trái tim lại nóng ran. Sự xuất hiện của Quân trong quán khiến cô khó quên, ánh mắt anh dường như nhìn thấu một phần tâm hồn cô mà cô chưa từng hé lộ với ai.
Cả ngày, trong văn phòng, Nhi không thể tập trung. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, ngoại trừ hình ảnh chàng trai bí ẩn. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là cảm giác nhất thời thôi… mình không nên suy nghĩ nhiều.” Nhưng trong lòng, một phần nào đó vẫn thắc mắc về mối liên hệ giữa Quân và những tin nhắn kỳ lạ cô nhận được.
Chiều hôm đó, điện thoại rung lên. Một tin nhắn mới từ số lạ:
"Ngày mai sẽ có cơ hội gặp anh ấy lần nữa. Hãy chú ý những chi tiết nhỏ nhất, chúng sẽ quyết định tương lai."
Nhi nhíu mày, nhấn mạnh dòng chữ cuối cùng: “Tương lai…” Cô cố gắng ghi nhớ từng chi tiết trong quán cà phê, từ cách Quân cầm ly cà phê, ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ, đến nụ cười thoáng qua khi anh gặp bạn bè. Cảm giác như cô đang theo dõi một cuộc sống khác, mà mình chưa từng biết.
Tối hôm đó, Nhi ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa rơi nhẹ nhàng, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt kính, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Cô mở lại tin nhắn, đọc đi đọc lại nhiều lần, cố hình dung ra anh sẽ xuất hiện như thế nào lần tới.
Sáng hôm sau, Nhi quyết định đến công viên gần quán cà phê sớm hơn thường lệ. Cô ngồi trên băng ghế gỗ, tay cầm cốc cà phê nóng, mắt liếc nhìn những người đi bộ qua lại. Trái tim đập nhanh, vừa lo lắng vừa háo hức.
Bất chợt, một giọng nam cất lên:
“Xin lỗi… đây có phải chỗ ngồi trống không?”
Nhi quay lại, và tim như nhảy lên. Đúng là anh – Quân, chàng trai trong quán cà phê hôm trước. Ánh mắt anh sáng rực, nhưng nụ cười lần này mang theo sự ấm áp và thoải mái.
“À… ừm, ngồi đi.” Nhi hơi run run, nhường chỗ.
Quân ngồi xuống, đặt cốc cà phê lên bàn, nhìn cô chăm chú nhưng không nói gì ngay lập tức. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách và vài tiếng chim hót xa xa. Cảm giác quen mà lạ, khiến Nhi khó giải thích.
Một vài phút trôi qua, Quân mở lời:
“Cô là Nhi, phải không? Tôi nghĩ chúng ta đã gặp nhau hôm qua…”
Nhi gật đầu, trái tim đập nhanh: “Vâng… ừm… đúng vậy.”
Họ bắt đầu trò chuyện. Ban đầu chỉ là những câu xã giao, nhưng dần dần, Quân hỏi những câu sâu sắc hơn về công việc, sở thích, và những dự định trong tương lai. Nhi nhận ra anh không chỉ đẹp trai, mà còn thông minh, tinh tế và lắng nghe rất kỹ. Mỗi câu nói, ánh mắt và cử chỉ đều khiến cô khó rời mắt.
Trong lúc trò chuyện, Nhi nhận ra mình đang cảm thấy một điều kỳ lạ: cảm giác quen thuộc. Như thể họ đã gặp nhau trước đây, nhưng cô biết chắc điều đó là không thể. Điều này càng khiến cô tò mò và bối rối.
Đột nhiên, điện thoại rung lên. Nhi nhìn xuống:
"Anh ấy sẽ đến một quyết định quan trọng trong tuần này. Giúp anh ấy nếu em muốn giữ tương lai."
Cô nhíu mày, không hiểu tin nhắn muốn nói gì. Giúp anh ấy? Tương lai? Cô tự hỏi: phải chăng những gì cô đang trải qua không chỉ là tình cờ mà đã được sắp đặt?
Quân hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao cô nhìn điện thoại nhiều thế?”
Nhi hơi ngượng: “À… không có gì đâu, chỉ là công việc thôi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô: “Công việc hay là… cảm xúc của cô?”
Câu nói khiến Nhi bối rối, tim đập nhanh hơn. Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng một phần trong cô đã bắt đầu tin rằng, những tin nhắn này – những cảm giác kỳ lạ – tất cả đều liên quan đến anh.
Suốt tuần, Nhi liên tục nhận tin nhắn từ số lạ. Nội dung không chỉ là cảnh báo mà còn là những gợi ý, hướng dẫn về cách cô nên cư xử, cách nên lắng nghe, và cách hiểu Quân. Mỗi lần theo đúng chỉ dẫn, cô thấy mọi chuyện trôi chảy, cảm giác thân quen giữa cô và Quân ngày càng rõ ràng.
Một chiều, khi họ cùng nhau đi dự một sự kiện nhỏ của công ty, Nhi vô tình nghe Quân nói với bạn:
“Cô ấy… làm tôi cảm thấy như thể đã quen từ lâu, nhưng tôi không hiểu tại sao.”
Nhi đứng xa đó, lặng lẽ mỉm cười, tim vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Liệu anh có thực sự là người mà tin nhắn muốn nhắc đến không? Và cô, với tư cách người nhận tin nhắn, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh như thế nào?
Cuối tuần, khi họ cùng nhau uống cà phê sau buổi tập yoga, Nhi nhận ra một điều quan trọng: mọi hành động của cô dường như đang dẫn dắt Quân và bản thân cô theo một lộ trình định sẵn. Cô vừa muốn tin tưởng, vừa sợ hãi.
Nhưng rồi, cảm giác kỳ diệu không thể chối từ. Mỗi lần anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua, cách anh hỏi han, khiến cô nhận ra: có một sợi dây vô hình đang kéo hai con người gần nhau, mà cô không thể chống lại.
Kết thúc chương, Nhi nhận được tin nhắn cuối cùng trong ngày:
"Đêm nay, hãy nhớ mọi thứ đã xảy ra hôm nay. Chúng sẽ là chìa khóa cho ngày mai. Người ấy đang chờ em…"
Nhi nằm trên giường, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mặt, tay cầm điện thoại run run. Mưa rơi ngoài cửa, tiếng tí tách như nhịp tim cô. Cô biết, một chương mới trong cuộc đời đã bắt đầu – và nó không chỉ về cô, mà còn về anh, người lạ nhưng quen thuộc, người sẽ thay đổi tất cả.
Hết chương 2.