Ngày hôm sau, Nhi thức dậy trong trạng thái vừa háo hức vừa lo lắng. Tin nhắn tối qua vẫn còn in hằn trong tâm trí: “Người ấy sẽ xuất hiện vào thời điểm em không ngờ tới.”
Cô tự hỏi: liệu người ấy có phải Quân – chàng trai bí ẩn với ánh mắt ấm áp mà cô đã gặp vài lần? Cảm giác quen thuộc khiến tim cô rung lên mỗi khi nhớ đến anh, nhưng cô không dám chắc.
Vừa mở laptop, Nhi nhận được tin nhắn mới từ số lạ:
"Ngày hôm nay, em sẽ gặp người ấy trong tình huống bất ngờ. Đừng để cảm xúc chi phối. Chỉ quan sát và cảm nhận."
Nhi nhíu mày, đọc đi đọc lại nhiều lần. Tình huống bất ngờ? Cô không biết phải chuẩn bị gì, chỉ biết một điều: mọi thứ cô làm hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tương lai.
Cô bước ra phố, mưa vừa tạnh. Ánh nắng yếu xuyên qua những đám mây, rọi lên mặt đường ướt, tạo thành những vệt sáng lung linh. Nhi đi bộ chậm rãi, cố gắng để tâm trí minh mẫn, ghi nhớ từng chi tiết xung quanh.
Bất ngờ, ngay góc đường, một chiếc xe đạp mất lái lao đến, và cô thấy một người – Quân – đang vội vã tránh một tình huống tương tự. Chưa kịp phản ứng, Nhi giật mình và bước vội ra phía đường, thì… anh đỡ lấy cô kịp lúc.
“Cô… cô có sao không?” Quân hỏi, hơi thở gấp, mắt nhìn cô đầy lo lắng.
Tim Nhi đập nhanh, vừa sợ vừa xúc động. “Vâng… cảm ơn anh rất nhiều,” cô thốt ra, giọng vẫn còn run.
Cả hai đứng đó, ánh mắt gặp nhau. Cảm giác vừa quen vừa lạ trỗi dậy mạnh mẽ. Nhi cảm nhận được sự quan tâm chân thành trong ánh mắt Quân, một điều mà trước đây cô chưa từng thấy ở ai.
Sau tình huống ấy, Quân đề nghị:
“Đi uống cà phê một chút nhé? Tôi thấy cô hơi sốc.”
Nhi gật đầu, trái tim vẫn rối bời. Họ đi đến một quán cà phê gần đó, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt hai người.
Trong lúc ngồi đối diện, Quân nói:
“Hôm qua tôi có cảm giác… chúng ta đã gặp nhau từ trước. Nhưng không thể nhớ rõ. Cô có cảm giác tương tự không?”
Nhi hơi ngượng: “Vâng… đúng vậy. Thật kỳ lạ.”
Câu nói khiến không khí trở nên lặng im. Cả hai đều nhận ra rằng, có một sợi dây vô hình đang kéo họ gần nhau, nhưng cả hai chưa thể lý giải.
Bỗng điện thoại Nhi rung lên, một tin nhắn khác từ số lạ:
"Đừng để hiểu lầm chi phối. Người ấy cần sự chân thành từ em. Một lời nói hoặc hành động nhỏ hôm nay sẽ quyết định ngày mai."
Nhi nhìn dòng tin nhắn, tim đập nhanh. Một phần trong cô muốn theo chỉ dẫn, nhưng một phần khác muốn tin vào cảm xúc tự nhiên. Cô đứng trước lựa chọn đầu tiên: nói ra cảm xúc hay giữ im lặng?
Quân nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt như hỏi: “Cô đang nghĩ gì?”
Nhi hít sâu, quyết định mở lòng một chút:
“Tôi… tôi thấy chúng ta có cảm giác quen thuộc, nhưng cũng lạ lùng. Tôi… không hiểu tại sao.”
Quân nhìn cô chăm chú, rồi mỉm cười:
“Cảm giác đó… tôi cũng có. Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ từ từ sáng tỏ.”
Họ trò chuyện cả buổi, từ những điều nhỏ nhặt đến những dự định trong tương lai. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều khiến Nhi cảm thấy tim mình rung lên mạnh mẽ. Và cô nhận ra rằng, mối quan hệ này không còn đơn giản chỉ là bạn đồng nghiệp hay người quen.
Chiều hôm đó, Nhi nhận thêm tin nhắn:
"Ngày hôm nay, quyết định quan trọng là cho hoặc giữ khoảng cách. Một bước đi nhỏ hôm nay sẽ định hình cảm xúc của cả hai."
Cô ngồi lặng im, cố suy nghĩ. Khoảng cách… hay tiến gần? Tin nhắn không nói rõ, nhưng trái tim cô biết câu trả lời. Và trong khoảnh khắc nhìn Quân cười, Nhi quyết định không giữ khoảng cách nữa.
Ngày hôm sau, trong buổi họp nhóm, Quân bất ngờ trao cho Nhi một chiếc bút với nụ cười tinh nghịch:
“Cô luôn làm tôi ấn tượng. Hôm nay thử dùng bút này cho báo cáo nhé.”
Hành động nhỏ bé ấy khiến Nhi cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra: đôi khi, những điều nhỏ nhặt lại quan trọng hơn mọi tin nhắn, mọi cảnh báo.
Kết thúc chương, Nhi đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố về đêm. Ánh đèn đường phản chiếu trong mắt cô như những vì sao. Cô biết rằng, mỗi quyết định, mỗi bước tiến gần Quân hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tương lai của họ – và cô không còn sợ hãi nữa.
Nhưng trong lòng, vẫn còn một câu hỏi lớn: Tin nhắn từ số lạ là ai? Liệu mọi thứ đang được dẫn dắt bởi số phận hay chính cô từ tương lai?
Với nụ cười nhẹ trên môi, Nhi nhấn điện thoại, sẵn sàng đón nhận những bất ngờ tiếp theo. Và cô biết, tình cảm này, dù khó lý giải, sẽ là chìa khóa cho những ngày sắp tới.
Hết chương 4.