Ngày hôm nay, Nhi thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Tin nhắn từ tối qua vẫn còn in hằn trong tâm trí:
"Mọi hành động hôm nay đều quan trọng. Người ấy sẽ tiết lộ một phần bí mật. Hãy chú ý và ghi nhớ."
Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố bắt đầu sáng, những tòa nhà cao tầng ánh lên dưới nắng sớm, nhưng trong lòng cô, cảm giác bồn chồn vẫn hiện hữu.
Trong khi chuẩn bị đi làm, Nhi tự nhủ: Liệu bí mật hôm nay có liên quan đến Quân? Hay là một điều gì khác hoàn toàn?
Khi đến văn phòng, Quân đã có mặt. Anh đang đứng bên bàn máy, tập trung vào công việc. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, rồi nở nụ cười nhẹ, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt khiến Nhi cảm thấy lạ.
Cả buổi sáng trôi qua, họ làm việc bình thường, trao đổi thông tin và ý tưởng. Nhưng trong lòng Nhi, mọi hành động, từng lời nói của Quân đều trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Cô cứ phân tích, ghi nhớ, và so sánh với những gì tin nhắn đã nhắc nhở.
Chiều hôm đó, Nhi nhận được tin nhắn mới:
"Người ấy sẽ mở lòng với em hôm nay. Đừng để lo lắng chi phối. Chỉ cần lắng nghe và quan sát."
Cô nhíu mày. Mở lòng? Nhi không chắc chắn bản thân đã sẵn sàng. Nhưng trực giác bảo cô rằng, đây là một cơ hội quan trọng.
Buổi chiều, công ty tổ chức một buổi họp nhóm nhỏ, để thảo luận về dự án mới. Quân và Nhi cùng tham gia. Trong lúc trao đổi ý tưởng, Quân bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Nhi, giọng trầm ấm:
“Có điều tôi muốn nói với cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu…”
Nhi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô ngập ngừng, lo lắng, nhưng cũng háo hức. Trái tim cô mách bảo: đây chính là khoảnh khắc mà tin nhắn nhắc đến.
Nhưng đúng lúc ấy, một đồng nghiệp chen vào với câu hỏi cấp bách. Quân hơi giật mình, rồi quay lại với nụ cười hơi gượng:
“Chúng ta sẽ nói sau nhé, chỉ khi có thời gian riêng.”
Nhi đỏ mặt, vừa tiếc nuối vừa tò mò. Cô tự nhủ, phải tìm cơ hội khác để nghe những gì Quân muốn nói.
Buổi tối, sau khi tan làm, Nhi quyết định đi dạo một mình. Mưa đã tạnh, không khí trong lành, từng cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sớm mùa hè. Đi bộ giữa phố, cô nhận ra cảm giác lạ lùng: mọi thứ xung quanh dường như đều dẫn dắt cô về phía Quân.
Bỗng điện thoại rung lên, tin nhắn từ số lạ xuất hiện:
"Đêm nay, em sẽ có cơ hội ở gần người ấy. Một cử chỉ nhỏ hay một lời nói sẽ thay đổi mối quan hệ. Hãy nhớ, sự chân thành là chìa khóa."
Nhi cầm điện thoại, tim đập nhanh. Cô biết mình đang đứng trước một quyết định quan trọng: làm theo trực giác hay tin nhắn?
Tối hôm đó, Quân gọi cô:
“Có thể đi cùng tôi một chút được không? Tôi muốn nói chuyện riêng.”
Nhi gật đầu, tim đập mạnh. Khi họ đi dạo qua những con phố sáng đèn, Quân nhìn cô nghiêm túc:
“Tôi muốn nói với cô rằng… tôi cảm thấy rất gần gũi với cô. Nhưng tôi chưa thể giải thích tại sao.”
Nhi nhìn vào mắt anh, cảm giác rung động lan tỏa trong lồng ngực. Trái tim cô muốn mở lòng, nhưng lý trí vẫn lo lắng về những gì tin nhắn nhắc nhở.
Cô hít sâu, quyết định nói thật:
“Tôi… cũng có cảm giác tương tự. Nhưng… có một số điều tôi chưa hiểu.”
Quân mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Không sao cả. Chúng ta sẽ cùng tìm câu trả lời.”
Khoảnh khắc đó, Nhi cảm nhận được một kết nối mạnh mẽ, như thể mọi nghi ngờ, mọi tin nhắn đều dẫn cô tới đây. Cô nhận ra rằng: trái tim và cảm xúc chân thật quan trọng hơn bất cứ tin nhắn nào.
Buổi tối kết thúc, Nhi về nhà với tâm trạng vừa hạnh phúc vừa băn khoăn. Cô ngồi trên giường, nhìn ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mặt, và nhận được tin nhắn cuối cùng trong ngày:
"Hôm nay em đã làm đúng. Nhưng ngày mai sẽ còn thử thách lớn hơn. Người ấy sẽ cần em ở một quyết định quan trọng. Hãy chuẩn bị tinh thần."
Nhi thở dài, vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết rằng, mọi bước đi hôm nay không chỉ ảnh hưởng đến cô và Quân, mà còn là một phần định mệnh chưa được hé lộ.
Cô nhắm mắt lại, tay vẫn cầm điện thoại. Một cảm giác ấm áp tràn ngập: dù tương lai có thế nào, cô biết một điều chắc chắn – trái tim sẽ dẫn lối cô, và người ấy sẽ luôn ở đó, chờ cô mở lòng.
Hết chương 5.