Cường về đến nhà trong bộ dạng ướt sũng và thảm hại. Cậu đóng sầm cửa lại, trượt người xuống sàn, lưng tựa vào cánh cửa lạnh ngắt. Căn phòng tối om, chỉ có tiếng mưa ngoài trời và tiếng thở nặng nhọc của chính cậu.
Thất bại. Bị sa thải. Bị phản bội. Bị cả thế giới quay lưng. Tất cả những cảm giác tồi tệ nhất cùng lúc ập đến, nghiền nát chút tự tôn cuối cùng còn sót lại trong cậu. Cậu đã cố gắng, đã nỗ lực, đã chiến đấu một cách quang minh chính đại, để rồi nhận lại một kết quả cay đắng đến thế này. Hình ảnh nụ cười đắc thắng của Hoàng cứ ám ảnh lấy tâm trí cậu, như một con dao xoáy sâu vào vết thương đang rỉ máu.
Cậu ngồi như vậy bao lâu cũng không biết. Điện thoại rung lên không ngừng với những cuộc gọi, tin nhắn từ bạn bè, đồng nghiệp, và cả gia đình. Cậu mặc kệ. Cậu không muốn nói chuyện với ai, không muốn giải thích bất cứ điều gì. Cậu chỉ muốn một mình, chìm vào bóng tối và sự tuyệt vọng.
Cậu lôi laptop ra, mở một trang văn bản trắng xoá. "Bản tường trình"... "Lời xin lỗi công khai"... Những con chữ nhảy múa trước mắt cậu, nhạo báng sự bất lực của cậu. Cậu phải viết gì đây? Viết rằng mình đã ngu ngốc? Hay viết rằng mình đã bị một kẻ mình từng xem là anh em đâm sau lưng? Ai sẽ tin cậu?
Đúng lúc Cường cảm thấy mình đã rơi xuống đáy vực, không còn lối thoát, thì tiếng chuông cửa vang lên. Dai dẳng và kiên nhẫn.
Cường gắt lên: "Đi đi! Tôi không muốn gặp ai hết!"
Nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục. Kèm theo đó là giọng nói quen thuộc của Nam.
"Anh Cường! Là em, Nam đây! Em biết anh ở trong đó. Mở cửa cho em đi anh!"
Cường định mặc kệ, nhưng Nam vẫn kiên trì gọi cửa. Cuối cùng, như một kẻ mất hồn, cậu loạng choạng đứng dậy và mở cửa.
Nam đứng ngoài cửa, người cũng lấm tấm mưa, tay xách một túi đồ ăn nóng hổi và vài lon bia. Nhìn thấy bộ dạng phờ phạc, đôi mắt vô hồn của Cường, Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng bước vào nhà, đặt túi đồ ăn lên bàn.
"Anh chưa ăn gì đúng không? Em có mua ít đồ nhậu nè."
"Tao không có tâm trạng. Mày về đi." Cường nói, giọng khàn đặc.
"Em không về." Nam đáp chắc nịch. "Em sẽ ngồi đây cho đến khi anh chịu nói chuyện. Em không tin anh là người làm rò rỉ cái video đó. Chắc chắn có đứa chơi xấu anh."
Sự tin tưởng vô điều kiện của cậu em đồng nghiệp khiến trái tim Cường khẽ rung động. Cậu ngồi phịch xuống ghế. Nam mở một lon bia, đưa cho cậu.
"Uống đi anh. Có gì từ từ nói."
Sau vài ngụm bia lạnh, Cường mới bắt đầu kể lại mọi chuyện trong phòng sếp Trâm. Nam im lặng lắng nghe, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Khi Cường kể xong, Nam không an ủi suông. Cậu ta mở điện thoại, đưa cho Cường xem một vài tấm ảnh chụp màn hình.
"Anh xem cái này đi."
Đó là màn hình thuộc tính (properties) của file video bị đăng lên mạng.
Nam chỉ vào các dòng thông số kỹ thuật. "Em thấy lạ nên có tải video đó về kiểm tra thử. Anh nhìn nè, cái ngày 'Date Modified' (Ngày chỉnh sửa) của file này là mới ba hôm trước thôi, không phải là file gốc từ hai năm trước. Quan trọng hơn là cái này," Nam chỉ vào một dòng khác. "Cái 'Encoding Software' (Phần mềm mã hoá) ghi trong thông tin file là phiên bản mới nhất. Phiên bản này công ty mình mới cài cho mấy máy tính của team Đối ngoại tuần rồi để làm việc với đối tác mới. Bàn của anh em mình bên team Dựng phim vẫn xài bản cũ mà anh."
Cường sững người. Cậu chộp lấy điện thoại của Nam, mắt dán vào những dòng thông tin kỹ thuật đó.
Một tia sáng loé lên trong đầu cậu, xé tan màn đêm tuyệt vọng.
Đây không phải là suy đoán. Đây là bằng chứng. Một bằng chứng kỹ thuật không thể chối cãi. Nó không chỉ ra đích danh Hoàng, nhưng nó đã khoanh vùng nghi phạm lại một cách hoàn hảo. Chỉ có những người trong team Đối ngoại, những người dùng phần mềm phiên bản mới đó, mới có thể tạo ra file video này. Và trong số đó, ai là kẻ có động cơ và khả năng làm việc này nhất?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Cơn mưa ngoài trời đã tạnh hẳn. Cầu vồng chưa xuất hiện, nhưng Cường biết, mây đen đã bắt đầu tan. Cậu ngẩng lên nhìn Nam, ánh mắt không còn vô hồn nữa, mà thay vào đó là sự biết ơn và một sự quyết tâm lạnh lùng, sắc bén.
"Cảm ơn mày, Nam. Tao biết phải làm gì rồi."