tình anh em "social"

Chương 11: Giữa Tâm Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa phòng sếp Trâm vừa đóng lại, Cường có cảm giác như mọi âm thanh bên ngoài đều bị hút cạn, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng máy điều hoà đang gầm gừ như một con thú bị thương.

Sếp Trâm không ngồi. Chị đứng khoanh tay trước cửa sổ, lưng quay về phía cậu, nhìn ra khung cảnh thành phố hỗn loạn bên ngoài. Sự im lặng của chị còn đáng sợ hơn cả vạn lời la mắng. Nó như một cái thòng lọng đang từ từ siết lại quanh cổ Cường.

"Em giải thích đi." Cuối cùng, chị cũng lên tiếng, giọng nói lạnh như băng, không một chút cảm xúc.

Cường hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. "Thưa chị, đây là một sai sót của em trong một dự án từ hai năm trước. Lúc đó em còn mới, kinh nghiệm chưa có nhiều. Em đã dùng một bản nhạc chưa có bản quyền cho video nháp gửi khách hàng xem trước. Nhưng em đã phát hiện và thay thế nó bằng một bản nhạc khác trong phiên bản cuối cùng giao cho khách hàng."

"Vậy tại sao cái bản nháp chết tiệt đó lại bị lọt ra ngoài?" Sếp Trâm xoay người lại, đôi mắt chị long lên sòng sọc, đập mạnh tay xuống bàn. "Em có biết vì cái 'kinh nghiệm chưa có nhiều' của em mà bây giờ uy tín của cả công ty đang bị chà đạp ngoài kia không? Hàng chục đối tác đang gọi điện, cổ đông đang chất vấn, còn đám fan cuồng kia thì đang muốn xé xác chúng ta ra! Em gánh nổi trách nhiệm này không?"

Từng lời của chị như từng mũi dao đâm thẳng vào Cường. Cậu biết, lúc này mọi lời giải thích đều là vô nghĩa. Cậu đã sai. Một sai lầm trong quá khứ, dù đã được sửa chữa, vẫn là một sai lầm.

"Em xin lỗi. Mọi trách nhiệm em xin nhận hết." Cường cúi đầu, giọng nói đầy cay đắng.

"Nhận? Em lấy cái gì để mà nhận?" Chị Trâm cười khẩy, một nụ cười đầy mỉa mai. "Em có biết chúng ta có thể bị kiện hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ đồng không? Em có biết dự án Starlight mà em đang tâm huyết đó, đối tác vừa gọi điện yêu cầu 'xem xét lại' việc hợp tác không? Chỉ vì một mình em mà công sức của cả một tập thể đang có nguy cơ đổ sông đổ biển hết!"

Cường chết lặng. Dự án Starlight... cũng bị ảnh hưởng. Đòn này của Hoàng quá hiểm, nó không chỉ hạ gục cậu, mà còn phá hủy cả con đường tương lai mà cậu đang cố gắng xây dựng.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt sếp Trâm. "Em biết bây giờ nói gì cũng đã muộn. Nhưng em có một thắc mắc. File video đó nằm trong server nội bộ của công ty từ hai năm trước. Tại sao bây giờ nó lại bị lộ ra ngoài, và còn được gửi đến đúng quản lý của nhạc sĩ đó một cách có chủ đích như vậy? Chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây."

Ánh mắt sếp Trâm khựng lại một chút. Chị là người thông minh, dĩ nhiên chị cũng nghĩ đến điều này. Nhưng trong cơn khủng hoảng, chị cần một người để đổ lỗi, một người để giải quyết vấn đề ngay lập tức. Và Cường, không may, lại là người đó.

"Bây giờ không phải là lúc chơi trò thám tử!" Chị gạt phắt đi. "Chuyện ai giật dây, tôi sẽ cho người điều tra sau. Còn bây giờ, việc của em là phải giải quyết cái đống hỗn độn mà em đã gây ra. Tạm thời, tôi đình chỉ công việc của em. Em về nhà viết cho tôi một bản tường trình chi tiết, và chuẩn bị một lời xin lỗi công khai. Đi đi!"

Cường lảo đảo bước ra khỏi phòng sếp, cảm giác như mọi sức lực đều đã bị rút cạn. Cả văn phòng nhìn cậu, những ánh mắt thương hại, tò mò, và cả hả hê. Cậu thấy Hoàng đang đứng ở một góc, trên môi là một nụ cười kín đáo nhưng đầy đắc thắng.

Cậu đã thua. Thua một cách thảm hại.

Cường thu dọn đồ đạc cá nhân vào một chiếc hộp carton nhỏ. Chiếc máy ảnh, vài cuốn sách, chậu cây xương rồng nhỏ mà cậu hay để trên bàn. Mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm. Cậu không nói với ai một lời nào, lẳng lặng bước ra khỏi văn phòng, bỏ lại sau lưng một sự nghiệp đang trên đà tan vỡ và ánh mắt hả hê của kẻ đã từng là anh em.

Sài Gòn đón cậu bằng một cơn mưa rào bất chợt. Nước mưa xối xả, hòa cùng những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát mà lần đầu tiên sau nhiều năm, Cường không thể kìm nén được nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.