tình anh em "social"

Chương 15: Khoảng Trống


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc đối chất trong phòng sếp Trâm kết thúc bằng một mệnh lệnh sa thải lạnh lùng. Hoàng được nhân viên an ninh "hộ tống" ra khỏi văn phòng như một tên tội phạm. Cánh cửa thang máy đóng lại, mang theo hình ảnh sau cùng của Hoàng - một cái bóng câm lặng, thất bại và hoàn toàn suy sụp. Cường đứng đó, giữa những lời xì xào bàn tán của đồng nghiệp. Cậu đã thắng. Cậu đã lật ngược thế cờ một cách ngoạn mục. Nhưng trong lồng ngực, thay vì cảm giác hả hê của người chiến thắng, lại là một khoảng trống mênh mông, lạnh lẽo.

Cả buổi chiều hôm đó, Cường làm việc như một cái máy. Cậu cố gắng vùi đầu vào những bản kế hoạch, những timeline dự án, nhưng tâm trí lại không ngừng quay cuồng. Cậu chờ đợi. Cậu chờ một tin nhắn chửi rủa, một cuộc điện thoại gào thét trong tức giận từ Hoàng. Cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một cuộc đối đầu nảy lửa ở đâu đó ngoài công ty. Cậu cho rằng, với tính cách của Hoàng, anh ta sẽ không bao giờ chịu thua một cách im lặng như vậy.

Nhưng không có gì cả. Chiếc điện thoại của Cường im lìm. Sự im lặng đó, vào lúc này, còn đáng sợ hơn bất cứ lời đe dọa nào. Nó gặm nhấm sự bình yên ít ỏi mà chiến thắng vừa mang lại cho cậu.

Tan làm, Cường là người cuối cùng rời văn phòng. Cậu đi ngang qua chiếc bàn làm việc của Hoàng. Mọi thứ vẫn còn nguyên đó: một cuốn sổ tay, vài cây bút, một tấm hình nhỏ chụp chung với gia đình. Dường như Hoàng đã rời đi mà không kịp mang theo bất cứ thứ gì. Cảm giác bất an trong lòng Cường ngày một lớn dần.

Sáng hôm sau, khi Cường đến công ty, chiếc bàn đó đã trống trơn. Sạch sẽ đến lạnh người. Mọi dấu vết của Hoàng, từ những vật dụng cá nhân cho đến sự tồn tại của anh ta ở nơi này, dường như đã bị xoá sổ chỉ sau một đêm.

"Chị có thấy anh Hoàng quay lại không ạ?" Cường hỏi chị lao công đang lau dọn gần đó.

Chị lao công ngẩng lên, đáp: "À, cái cậu đó hả. Tối qua khuya lắm rồi chị thấy cậu ấy quay lại, lẳng lặng dọn đồ rồi đi. Nhìn tội nghiệp lắm, mặt mày thất thần, chẳng nói chẳng rằng."

Tim Cường thắt lại. Cậu vội vàng quay về chỗ ngồi, mở máy tính. Cậu thử gọi vào số điện thoại cá nhân của Hoàng. Vẫn là những tiếng "tút tút" kéo dài trong vô vọng, không người bắt máy. Cậu vào Zalo, tài khoản của Hoàng đã chuyển sang chế độ "không hoạt động". Facebook cũng vậy, mọi bài đăng, mọi hình ảnh đều đã biến mất, chỉ còn lại một trang cá nhân trống trơn.

Hoàng đã tự mình xoá sổ bản thân khỏi thế giới mạng, và có lẽ, là cả thế giới thực của Cường.

Trong cơn hoảng loạn, Cường tìm lại số điện thoại của Mai, em gái Hoàng, mà cậu đã lưu từ rất lâu trước đây. Cậu bấm gọi, lòng thấp thỏm lo âu.

"A-lô?" Giọng một cô gái trẻ vang lên ở đầu dây bên kia.

"Mai phải không em? Anh là Cường, bạn của anh Hoàng đây."

"Dạ, anh Cường." Giọng Mai có vẻ ngạc nhiên. "Anh tìm anh Hai em có chuyện gì không ạ?"

"Anh... anh không gọi được cho Hoàng mấy hôm nay. Anh ấy có về nhà không em? Anh ấy có ổn không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Cường nghe thấy tiếng nấc nhẹ. "Anh Cường ơi... em cũng không gọi được cho anh Hai. Anh ấy không về nhà. Ba mẹ em đang lo lắm, gọi lên Sài Gòn hỏi thăm bạn bè ảnh thì không ai biết ảnh ở đâu. Tụi em cứ nghĩ là ảnh bận công việc... Anh Hai có xảy ra chuyện gì không anh?"

Câu hỏi của Mai như một nhát búa giáng mạnh vào đầu Cường. Hoàng đã không về quê. Cậu ta cũng không còn ở Sài Gòn. Cậu ta đã biến mất, cắt đứt mọi liên lạc, tan vào hư không như một làn khói.

"Không... không có gì đâu em." Cường cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Chắc anh ấy có việc đột xuất thôi. Khi nào anh liên lạc được anh sẽ báo cho gia đình ngay. Em đừng lo quá."

Cúp điện thoại, Cường ngồi chết lặng trên ghế. Cảm giác tội lỗi như một con sóng thần, ập đến và nhấn chìm cậu. Cậu đã đẩy Hoàng đến bước đường cùng. Cậu đã dồn một con người vào chân tường, để rồi giờ đây, cậu ta đã chọn cách biến mất khỏi cuộc đời này. Nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng Cường trỗi dậy: liệu trong lúc quẫn trí, Hoàng có làm điều gì dại dột không?

Cái khoảng trống trong lòng cậu giờ đây không còn là sự trống rỗng của một chiến thắng vô vị nữa. Nó đã biến thành một hố đen của sự sợ hãi và ân hận, một hố đen đang từ từ nuốt chửng lấy tâm hồn cậu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.