Những ngày tiếp theo là những ngày nặng nề nhất trong cuộc đời Cường. Chức danh Trưởng dự án Starlight vừa được bổ nhiệm, những lời chúc mừng, sự ngưỡng mộ của đồng nghiệp, tất cả đều trở nên vô vị. Mỗi sáng, khi bước vào văn phòng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là chiếc bàn trống đối diện. Nó như một lời nhắc nhở câm lặng về sự vắng mặt của Hoàng, về một chiến thắng không hề trọn vẹn.
Cậu không thể tập trung làm việc. Những dòng code, những timeline, những bản kế hoạch cứ nhảy múa trước mắt cậu một cách vô hồn. Ban đêm, cậu thường xuyên giật mình tỉnh giấc, ám ảnh bởi hình ảnh Hoàng biến mất trong im lặng. Nỗi lo sợ rằng Hoàng có thể làm điều dại dột và cảm giác tội lỗi cứ bám riết lấy cậu, khiến cậu không thể nào yên được. Cậu nhận ra, trong cuộc chiến này, không có người thắng kẻ thua tuyệt đối. Cậu đã thắng trong sự nghiệp, nhưng lại thua trong chính sự bình yên của tâm hồn mình.
Sau nhiều đêm trằn trọc, Cường biết mình không thể tiếp tục sống trong sự dằn vặt này. Cậu không thể tìm được Hoàng, nhưng cậu có thể tìm đến gốc rễ của vấn đề, thứ đã đẩy Hoàng vào con đường cùng: bệnh tình của mẹ anh ta.
Hành động này không phải là sự thương hại. Cậu xem đó là trách nhiệm. Trách nhiệm cho một phần nguyên nhân dẫn đến bi kịch, và cũng là trách nhiệm với ký ức về một tình bạn đã chết.
Bằng trí nhớ của mình và vài thông tin ít ỏi còn sót lại trên trang cá nhân của Mai, Cường tìm ra được tên bệnh viện ở quê nơi mẹ Hoàng đang điều trị. Cậu lấy hết can đảm, gọi đến phòng công tác xã hội của bệnh viện, giả làm một người bạn cũ muốn hỏi thăm tình hình. May mắn thay, cậu đã có được những thông tin mình cần: tình trạng bệnh, và quan trọng nhất là chi phí ước tính cho ca phẫu thuật sắp tới. Con số đó không hề nhỏ.
Cường ngồi một mình trong căn hộ, kiểm tra lại toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình. Cậu cộng thêm cả khoản thưởng lớn sắp nhận được từ dự án Starlight. Sau khi ca phẫu thuật được thanh toán, cậu sẽ chẳng còn lại bao nhiêu để thực hiện những dự định riêng. Nhưng Cường không một chút do dự. Cậu cảm thấy, nếu không làm việc này, số tiền cậu kiếm được cũng sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc.
Cậu quyết định không chuyển tiền trực tiếp cho gia đình Hoàng, vì điều đó sẽ gây ra quá nhiều câu hỏi. Thay vào đó, cậu chọn cách làm một nhà hảo tâm ẩn danh. Cậu đến ngân hàng, thực hiện một lệnh chuyển tiền lớn vào tài khoản của phòng công tác xã hội bệnh viện, với ghi chú rõ ràng: "Tài trợ toàn bộ chi phí phẫu thuật tim cho bệnh nhân [Tên mẹ của Hoàng], phòng [số phòng]. Xin không tiết lộ danh tính người gửi. Từ một người bạn của con trai bác."
Khi giao dịch hoàn tất và tờ giấy biên nhận được in ra, Cường cảm thấy như mình vừa trút được một gánh nặng ngàn cân. Cậu không biết liệu đây có phải là điều đúng đắn nhất hay không, nhưng ít nhất, cậu đã làm tất cả những gì có thể. Cậu đã thay Hoàng gánh vác trách nhiệm lớn nhất của anh ta.
Tối hôm đó, Cường ngủ một giấc thật sâu, giấc ngủ đầu tiên không mộng mị sau nhiều ngày.
Sáng hôm sau, khi trở lại với công việc, tâm thế của cậu đã hoàn toàn khác. Cậu nhìn chiếc bàn trống của Hoàng, không còn thấy sự dằn vặt, chỉ còn lại một sự chấp nhận thanh thản. Cậu đã làm tròn phần việc của mình. Giờ là lúc tập trung 100% cho dự án, cho tương lai, cho cuộc đời của chính cậu. Con đường phía trước vẫn còn rất dài, và cậu biết mình phải bước tiếp, một cách mạnh mẽ và xứng đáng hơn.