tình anh em "social"

Chương 7: Nước Cờ Lật Ngược Thế Cờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Cường thức dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng ban mai của Sài Gòn vẫn chưa kịp len lỏi qua khung cửa sổ thì cậu đã đứng trước gương, im lặng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Đôi mắt thâm quầng vì một đêm làm việc và một đêm trằn trọc không ngủ, nhưng sâu trong đó không còn sự phẫn uất hay hoang mang, mà là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu biết hôm nay không phải là một ngày bình thường. Hôm nay là ngày phản công.

Cậu không chọn chiếc áo thun quen thuộc. Thay vào đó, Cường lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xanh navy được ủi thẳng thớm, kết hợp với chiếc quần kaki sẫm màu. Bộ trang phục không quá trang trọng nhưng đủ để toát lên vẻ chuyên nghiệp, chững chạc. Cậu đang mặc lên mình một bộ giáp. Khi bước ra khỏi cửa, Cường không còn là một nhân viên mẫn cán đang chịu đựng sự bất công, cậu là một chiến binh đang bước vào trận chiến quyết định vận mệnh của mình.

Chiếc xe máy quen thuộc lướt đi trong dòng người hối hả. Tiếng còi xe, tiếng động cơ, cái không khí náo nhiệt đặc trưng của Sài Gòn buổi sáng dường như không thể chạm tới được thế giới nội tâm của Cường. Cậu đang xem lại toàn bộ kế hoạch trong đầu, mỗi một slide trình bày, mỗi một câu chữ, mỗi một hiệu ứng trong đoạn video concept. Không được phép có một sai sót nào.

Khi Cường bước vào sảnh văn phòng Insight Media, không khí dường như có một sự thay đổi nhỏ. Vài tiếng xì xào bỗng im bặt. Vài ánh mắt tò mò nhanh chóng lảng đi khi bắt gặp ánh nhìn của cậu. Cường biết, cậu và Hoàng đã trở thành chủ đề bàn tán chính của cả công ty. Cậu không quan tâm. Cậu đi lướt qua tất cả, ánh mắt chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất.

Ở góc phòng Sáng tạo, Hoàng đang là trung tâm của sự chú ý. Cậu ta đang cầm một ly trà sữa, cười nói rôm rả về một "trend" nào đó trên mạng, dáng vẻ tự tin và thoải mái. Thấy Cường bước vào, một nụ cười nửa miệng đầy tự mãn thoáng hiện trên môi Hoàng. Hắn cho rằng Cường đã "biết điều" quay trở lại làm việc sau một ngày "tịnh dưỡng". Nhưng nụ cười đó đông cứng lại ngay lập tức.

Cường không đi về phía bàn làm việc của mình. Cậu thậm chí không liếc nhìn Hoàng lấy một cái. Từng bước chân dứt khoát, cậu đi thẳng một mạch về phía căn phòng vách kính ở cuối hành lang – văn phòng của sếp Trâm.

Trái tim Hoàng như hẫng đi một nhịp. Hắn đứng bật dậy, cái cảm giác bất an trào lên mạnh mẽ. Thằng Cường định làm gì?

Tất cả mọi người trong văn phòng đều cảm nhận được sự bất thường. Họ ngưng tay, ngưng nói chuyện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cường. Cậu như một diễn viên chính đang bước ra sân khấu lớn, và vở kịch hôm nay, cậu là người quyết định nội dung.

Cốc, cốc.

Cường gõ nhẹ lên cánh cửa kính. Chị Trâm đang bận rộn xem xét giấy tờ, ngẩng lên với vẻ hơi khó chịu vì bị làm phiền. Nhưng khi thấy người đứng ngoài cửa là Cường, với một vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn thường ngày, sự khó chịu của chị chuyển thành tò mò.

"Vào đi."

Cường đẩy cửa bước vào. Không khí bên trong phòng lạnh hơn bên ngoài vì máy điều hoà. Cậu hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

"Em xin lỗi đã làm phiền chị lúc này," Cường bắt đầu, giọng nói rành rọt, không một chút cảm xúc cá nhân. "Nhưng em có chuyện quan trọng liên quan đến dự án Starlight muốn trình bày trực tiếp với chị."

Chị Trâm nhướn mày. "Dự án đó chị còn chưa chính thức phân công mà?"

"Dạ em biết. Nhưng vì quá tâm huyết, em đã dùng ngày nghỉ hôm qua để tự phác thảo một vài ý tưởng. Em nghĩ nó khá tiềm năng và phù hợp với yêu cầu từ khách hàng. Chị có thể dành vài phút xem qua được không ạ?"

Thái độ chuyên nghiệp và sự chuẩn bị của Cường khiến chị Trâm không thể từ chối. Chị gật đầu. "Được rồi. Em trình bày đi."

Cường đặt laptop lên bàn, xoay màn hình về phía sếp. Bên ngoài, Hoàng đã đứng sát vách kính, cố gắng căng mắt nhìn vào bên trong, khuôn mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.

Trên màn hình, một bản trình bày được thiết kế tối giản nhưng chuyên nghiệp hiện ra. Cường bắt đầu nói, giọng cậu bình tĩnh, tự tin, phân tích từng điểm một. Cậu không chỉ nói về ý tưởng, cậu nói về chiến lược. Cậu phân tích đối tượng khách hàng, chỉ ra những "nỗi đau" của họ mà thương hiệu có thể giải quyết. Cậu đưa ra một "big idea" độc đáo, khác biệt hoàn toàn với những lối mòn cũ.

Chị Trâm từ tư thế dựa lưng vào ghế đã vô thức nhoài người về phía trước, đôi mắt không rời khỏi màn hình. Bản kế hoạch của Cường không phải là những gạch đầu dòng sáo rỗng, nó là một tư duy chiến lược hoàn chỉnh.

Sau phần trình bày về chiến lược, Cường chuyển sang phần hình ảnh. Một moodboard với tông màu chủ đạo là vàng hồng và xanh chàm hiện ra, đầy sang trọng và bí ẩn. Kế đó là những bản phác thảo storyboard cho TVC quảng cáo, từng góc máy, từng chuyển động đều được ghi chú cẩn thận.

Và cuối cùng, Cường nhấn play. Đoạn video concept dài 45 giây hiện lên. Dù được dựng vội bằng những cảnh quay stock và đồ hoạ đơn giản, nó đã truyền tải được trọn vẹn tinh thần "Tỏa sáng vẻ đẹp tiềm ẩn" mà nhãn hàng hướng tới. Nó quyến rũ, tinh tế và đầy cảm xúc.

Khi đoạn video kết thúc, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng.

Chị Trâm ngả người ra sau ghế, nhìn Cường bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Đây không phải là ánh mắt nhìn một nhân viên đang stress, đây là ánh mắt của một người quản lý vừa tìm thấy một viên kim cương thô. Chị hiểu tất cả. Chị hiểu được sự táo bạo, sự thông minh và lòng tự trọng của chàng trai trẻ trước mặt mình. Cậu ta không đến đây để kể lể hay than vãn. Cậu đến đây để chứng minh giá trị của mình bằng cách không thể thuyết phục hơn.

"Thú vị," Chị Trâm phá vỡ sự im lặng, giọng nói không để lộ cảm xúc. "Bản đề xuất này... em để lại đây cho chị. Chị cần thời gian xem kỹ. Giờ thì ra ngoài làm việc đi."

"Dạ. Em cảm ơn chị."

Cường gật đầu, bình thản đóng laptop và quay lưng bước ra. Khi cánh cửa phòng sếp đóng lại, cậu và Hoàng đứng đối mặt nhau. Khoảng cách chỉ vài bước chân, nhưng dường như là cả một vực thẳm. Cường không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về bàn làm việc của mình, để lại Hoàng đứng chết trân tại chỗ. Hoàng không cần hỏi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ta đã thua. Thua một cách ngoạn mục trước nước cờ mà cậu ta không bao giờ ngờ tới. Ván cờ công sở này, thế trận đã hoàn toàn bị đảo ngược.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.