tình anh em "social"

Chương 8: Sóng Ngầm Sau Cơn Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả buổi sáng hôm đó, văn phòng Insight Media chìm trong một sự im lặng kỳ lạ. Không còn tiếng cười nói rôm rả, không còn những cuộc tụ tập hóng chuyện. Mọi người đều cắm cúi làm việc, nhưng thỉnh thoảng, những ánh mắt lại liếc trộm về phía hai tâm điểm của cơn bão: Cường, người đang bình thản gõ phím như chưa có chuyện gì xảy ra, và Hoàng, người đang ngồi bất động tại bàn làm việc, lưng thẳng tắp, gương mặt không cảm xúc.

Vở kịch "nạn nhân" của Hoàng đã chính thức hạ màn. Màn trình diễn xuất sắc của Cường trước mặt sếp Trâm đã lật tẩy tất cả. Giờ đây, những ánh mắt nhìn Hoàng không còn là sự thương cảm nữa, mà là sự tò mò, dè chừng và có cả một chút khinh miệt. Cậu ta từ một chuyên viên "thân thiện, hòa đồng" bỗng chốc trở thành một kẻ cơ hội bị vạch mặt.

Hoàng cảm nhận được tất cả những điều đó. Cậu ta cảm nhận được cái nhìn của cô bé thực tập sinh khi đi lướt qua bàn mình, cái cách mà anh chàng phòng kế bên vờ ho khan khi cậu ta đứng dậy lấy nước. Cảm giác bị cô lập còn tệ hơn cả ngàn lời chỉ trích. Cậu ta siết chặt nắm tay, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, nhưng trong lòng thì như có lửa đốt.

Cậu ta không thể hiểu nổi. Tại sao Cường lại có thể chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo như vậy chỉ trong một ngày? Tại sao Cường, người luôn thẳng thắn và có phần bộc trực, lại có thể chơi một nước cờ cao tay đến thế?

Trong khi đó, Cường lại hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh. Cậu tập trung vào công việc của mình, giải quyết những task tồn đọng. Cậu biết, trận chiến vừa rồi cậu đã thắng một cách ngoạn mục, nhưng đây mới chỉ là trận đầu tiên. Sếp Trâm là một người thông minh và thực dụng. Chị ta sẽ không vì một bản kế hoạch hay mà quyết định ngay. Chị ta sẽ quan sát, sẽ thử thách, và sẽ chọn người thực sự có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho công ty. Cường phải tiếp tục chứng minh năng lực của mình.

Giờ ăn trưa, Cường chủ động rủ Nam và vài người trong team Dựng phim đi ăn cùng. Đây là điều cậu ít khi làm, vì cậu vốn không thích những nơi ồn ào. Nhưng hôm nay thì khác. Cậu cần những người đồng đội. Cậu cần xây dựng lại "phe" của mình.

Bữa trưa diễn ra trong không khí khá thoải mái. Mọi người không trực tiếp nhắc đến chuyện của Hoàng, nhưng họ liên tục chúc mừng Cường vì đã có một ý tưởng "đỉnh của chóp".

"Bản concept của anh đỉnh thật đó anh Cường," Nam hào hứng nói. "Em xem mà nổi da gà. Em cá chắc dự án này sếp Trâm sẽ giao cho anh thôi."

Cường chỉ cười nhẹ. "Cứ làm tốt việc của mình trước đã. Chuyện đâu còn có đó."

Sự bình tĩnh và khiêm tốn của Cường càng khiến những người đồng nghiệp nể phục. Họ thấy ở cậu không chỉ là tài năng, mà còn là bản lĩnh của một người lãnh đạo.

Ngược lại, ở văn phòng, Hoàng ngồi một mình trước suất cơm hộp đã nguội lạnh. Cậu ta không nuốt nổi. Cảm giác bị bỏ rơi, bị cả thế giới quay lưng thật sự rất khủng khiếp. Cậu ta lướt điện thoại, lại thấy tin nhắn của em gái giục giã chuyện tiền nong. Áp lực như một gọng kìm siết chặt lấy tim cậu.

Không được. Cậu ta không thể gục ngã như vậy. Cậu ta đã đi đến nước này rồi, không thể quay đầu lại được nữa. Nếu không thể thắng Cường một cách quang minh chính đại, cậu ta sẽ phải dùng cách khác.

Ánh mắt Hoàng trở nên sắc lạnh. Cậu ta tắt điện thoại, mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó trong những folder cũ... một thứ có thể trở thành vũ khí để hạ gục Cường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.