tình bạn độc hại và sự giải thoát

Chương 1: Lời Thề Thanh Xuân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong ký ức của Thảo, mùa hè năm 17 tuổi có một màu xanh ngọc bích, màu của biển cả và màu của chiếc vòng tay đôi mà cô và Mai đã trao cho nhau. Lời thề được khắc trên đó, "Mãi mãi là chúng ta," không chỉ là lời hứa suông của tuổi trẻ, mà còn là sợi dây vô hình đã định hình cuộc đời Thảo trong suốt nhiều năm sau đó.

Thảo và Mai là hai thái cực đối lập, nhưng lại hút nhau như hai cực của nam châm. Thảo là một cô gái nhút nhát, có phần rụt rè, luôn khao khát sự công nhận và một ai đó để nương tựa. Cô sống trong một gia đình đầy áp lực, nơi mọi kỳ vọng đều đè nặng lên đôi vai gầy. Ngược lại, Mai là hiện thân của sự tự tin và lôi cuốn. Cô thông minh, ăn nói khéo léo và luôn biết cách trở thành tâm điểm của mọi cuộc vui. Mai lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm từ gia đình, khiến cô khao khát sự kiểm soát đối với mọi thứ xung quanh mình, đặc biệt là Thảo.

Tình bạn của họ bắt đầu khi Mai chuyển đến ngôi trường cấp ba của Thảo. Mai, với vẻ ngoài kiêu sa, đã chủ động bắt chuyện với Thảo, người đang co mình trong một góc sân trường. Lần đầu tiên, Thảo cảm thấy mình được nhìn thấy, được chọn. Mai đã trở thành "người bạn hoàn hảo" mà Thảo hằng mơ ước. Mai đã dạy Thảo cách trang điểm, cách ăn mặc và cách đối phó với những kẻ bắt nạt. Cô đã mở ra một thế giới mới đầy màu sắc cho Thảo, và Thảo đã tin rằng đó là tình bạn chân chính.

Tuy nhiên, dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo đó, mối quan hệ của họ đã bắt đầu có những rạn nứt nhỏ. Mỗi khi Thảo muốn thử một điều gì mới, Mai đều tỏ ra không hào hứng và tìm cách thuyết phục Thảo rằng điều đó không đáng. Khi Thảo đạt được một thành tích nhỏ, Mai sẽ mỉm cười chúc mừng nhưng sau đó lại khéo léo nói về những thành công lớn hơn của mình, vô tình làm Thảo cảm thấy tự ti. Mai luôn là người đưa ra quyết định, từ việc họ sẽ ăn gì, đi đâu cho đến việc Thảo nên làm quen với ai. Thảo, vì sợ hãi sự cô đơn và mất đi người bạn duy nhất, luôn đồng ý.

"Tụi mình giống như một, phải không Thảo?" Mai từng hỏi, khi họ ngồi trên bãi biển, ngắm hoàng hôn.

Thảo đã gật đầu không do dự, tin rằng việc họ giống nhau, việc cô phụ thuộc vào Mai là bằng chứng cho một tình bạn vững chắc. Cô không nhận ra rằng, sự phụ thuộc đó không phải là sự tin tưởng, mà là một sợi dây trói buộc được Mai giăng ra một cách tinh vi. Cô tin rằng họ là "chúng ta" và sẽ mãi mãi là "chúng ta", không có ai khác có thể chen vào.

Thảo sống dưới cái bóng của Mai, chấp nhận làm vệ tinh xoay quanh hành tinh Mai, vì cô tin rằng chỉ có cách đó cô mới có thể được yêu thương và bảo vệ. Lời thề thanh xuân ấy, "Mãi mãi là chúng ta," đã trở thành một lời nguyền vô hình, khiến Thảo từ bỏ chính mình để trở thành một phần của Mai.

Nhưng Thảo không hề biết rằng, "chúng ta" không phải là một. Trong trái tim Mai, "chúng ta" chỉ là một sự khẳng định về quyền sở hữu đối với Thảo. Và điều đó sẽ sớm thay đổi khi một "kẻ thứ ba" xuất hiện, mang theo ánh sáng để soi rọi sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×