Nếu ví tình bạn của Thảo và Mai như một vở kịch, thì Mai luôn là đạo diễn, biên kịch và nữ diễn viên chính, còn Thảo chỉ là một diễn viên phụ, cam chịu dưới ánh đèn sân khấu chói lọi của Mai.
Mai không chỉ thông minh, cô ấy còn có một vẻ đẹp sắc sảo, luôn nổi bật trong đám đông. Cô luôn biết cách thu hút mọi ánh mắt và mọi sự ngưỡng mộ, không chỉ từ bạn bè mà còn từ những người có quyền lực hơn. Mai học giỏi một cách dễ dàng, giành được học bổng và luôn được chọn vào những vị trí lãnh đạo. Cô là hình mẫu mà bất kỳ ai cũng muốn hướng tới.
Thảo, ở bên cạnh, cảm thấy an toàn và được bảo vệ, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy mình ngày càng nhỏ bé. Mai luôn có cách để củng cố vai trò của mình là người duy nhất Thảo cần.
"Cậu thử tưởng tượng mà xem, Thảo," Mai nói, một lần, khi Thảo thất bại trong một bài kiểm tra quan trọng. "Nếu không có tớ ôn tập cho cậu, có lẽ cậu còn tệ hơn thế nhiều. Chỉ có tớ mới hiểu cậu cần gì."
Lời nói đó không phải là sự động viên, mà là một sự khẳng định quyền lực. Nó khiến Thảo tin rằng thành công của mình (dù nhỏ bé) đều là nhờ vào Mai, và thất bại của cô là do cô không nghe lời Mai.
Sự kiểm soát của Mai dần trở nên tinh vi hơn.
Trong mối quan hệ xã hội: Mai là người quyết định Thảo nên làm quen với ai. Khi Thảo kết bạn với một cô gái khác có vẻ độc lập, Mai ngay lập tức gieo rắc sự nghi ngờ: “Cô ta chỉ đang lợi dụng cậu để tiếp cận tớ thôi. Cậu phải cẩn thận đấy.” Dần dần, Thảo tự động tránh xa những mối quan hệ có thể khiến cô trở nên độc lập, chỉ còn lại Mai.
Trong định hướng cá nhân: Thảo từng có ước mơ trở thành giáo viên mầm non, một công việc yên bình mà cô yêu thích. Nhưng Mai lại gạt đi bằng một cái nhún vai đầy khinh thường: “Thôi nào Thảo, cậu có thấy nhàm chán không? Cậu phải tham vọng hơn chứ. Cậu nên đi theo ngành kinh doanh, tớ sẽ giúp cậu. Tớ sẽ giới thiệu cậu vào công ty của bố tớ.” Thảo, tin vào sự “tầm nhìn” của Mai, đã miễn cưỡng thay đổi lựa chọn của mình.
Thảo không hề nhận ra sự ghen tị ngầm của Mai. Mai không ghen tị với những gì Thảo có, mà ghen tị với khả năng Thảo có thể tìm thấy hạnh phúc mà không cần đến cô. Đối với Mai, Thảo là tài sản duy nhất mà cô có thể hoàn toàn kiểm soát, và nếu Thảo trở nên độc lập, Mai sẽ mất đi sự khẳng định về giá trị bản thân.
Thảo luôn cảm thấy có một khoảng trống vô hình bên trong mình, một sự trống rỗng mà sự lôi cuốn của Mai cũng không thể lấp đầy. Nhưng cô tin rằng khoảng trống đó là điều bình thường, là giá phải trả cho một tình bạn "hoàn hảo" và sự chấp nhận mà cô luôn khao khát.
Cô là chiếc bóng hoàn hảo của Mai: luôn hiện diện, luôn trung thành, nhưng không bao giờ có ánh sáng của riêng mình. Và cô sẵn sàng tiếp tục là chiếc bóng đó, cho đến khi một tia sáng thực sự xuất hiện và phá vỡ sự cân bằng mong manh này.