tình bạn độc hại và sự giải thoát

Chương 10: Sợi Dây Buộc Chặt Hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo trở về nhà với một tâm trạng hỗn loạn. Mối quan hệ với Mai đã được hàn gắn, nhưng cô cảm thấy nặng trĩu hơn bao giờ hết. Sự tha thứ không mang lại sự giải thoát, mà chỉ mang lại một cảm giác tội lỗi mới. Cô biết, để duy trì sự bình yên này, cô phải làm một điều: cắt đứt hoàn toàn với An.

Thảo mở điện thoại, tay cô run rẩy khi soạn tin nhắn. Cô không thể nói ra sự thật về việc Mai đã thao túng cô. Thay vào đó, cô chọn một lời nói dối đau đớn để bảo vệ Mai và chính mình.

"Chào anh An. Em xin lỗi. Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em không thể tiếp tục dự án này được nữa. Em nhận ra đây không phải là con đường của em. Em không muốn làm mất thời gian của anh. Xin lỗi anh vì tất cả."

Thảo nhấn nút gửi, và ngay lập tức cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Cô vừa từ bỏ một cơ hội duy nhất để là chính mình, một cơ hội để tìm thấy sự tự do. An, một người luôn tôn trọng cô, chỉ gửi lại một tin nhắn ngắn gọn: "Tôi hiểu. Chúc cô hạnh phúc." Không một câu hỏi, không một lời trách móc, chỉ có sự chấp nhận và tôn trọng, điều mà Thảo chưa bao giờ nhận được từ Mai.

Thảo xóa số của An, khóa tài khoản mạng xã hội của mình, và tự mình cắt đứt mọi sợi dây liên kết với thế giới mà An đã mở ra cho cô.

Mai, sau khi biết tin Thảo đã hoàn toàn chấm dứt với An, cảm thấy vô cùng chiến thắng. Cô ta không chỉ kéo Thảo trở lại mà còn phá hủy mối quan hệ tiềm năng của Thảo. Mai đưa Thảo trở lại cuộc sống cũ, nhưng lần này, sự kiểm soát còn tinh vi hơn.

Mai bắt đầu gieo rắc một ý nghĩ mới vào tâm trí Thảo: Thảo phải có trách nhiệm với hạnh phúc của Mai.

"Thảo, cậu không thể rời xa tớ nữa," Mai nói một lần, khi họ đang cùng nhau xem phim. "Tớ có nhiều bạn, nhưng không ai hiểu tớ như cậu. Khi cậu rời đi, tớ cảm thấy như cả thế giới này quay lưng lại với tớ. Cậu không thể làm điều đó với tớ nữa."

Mai khiến Thảo tin rằng sự phụ thuộc của cô không phải là vấn đề, mà là một sự hy sinh cao cả cho tình bạn. Mai sử dụng sự yếu đuối của mình làm vũ khí để trói buộc Thảo chặt hơn.

Dần dần, Thảo trở lại với vai trò cũ: chiếc bóng của Mai. Cô bỏ dở công việc mà cô yêu thích, tránh những người bạn mới, và lại một lần nữa để Mai quyết định mọi thứ. Cô cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng sự bận rộn. Nhưng nỗi trống rỗng đó vẫn còn đó, sâu hơn và dai dẳng hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, có một điều đã thay đổi: lần này, Thảo không còn tin vào sự hoàn hảo của tình bạn này nữa. Mỗi khi Mai nói điều gì đó ngọt ngào, Thảo lại nhớ đến sự tàn nhẫn trong cuộc cãi vã lịch sử. Mỗi khi Mai kiểm soát, Thảo lại nhớ đến sự tôn trọng mà An đã dành cho cô.

Thảo biết, sâu thẳm bên trong, cô không thể sống mãi với lời nói dối này. Sợi dây trói buộc đã được siết chặt, nhưng nó cũng trở nên mỏng manh hơn. Cô đã chạm đến đáy của sự phụ thuộc, và một ngày nào đó, cô sẽ phải tìm cách để tự giải thoát mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×