tình bạn độc hại và sự giải thoát

Chương 9: Lời Xin Lỗi Giả Tạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Thảo đến căn hộ của Mai, cô đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đối đầu đầy nước mắt. Nhưng điều chờ đợi cô không phải là sự giận dữ hay hoảng loạn, mà là một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo.

Mai mở cửa, đôi mắt cô ta sưng húp, tóc tai rối bời. Cô ta không hề khóc lóc ồn ào, mà chỉ im lặng, nhìn Thảo với ánh mắt đầy sự yếu đuối và tổn thương.

"Cậu đã đến," Mai thì thào, giọng cô ta khàn đi. "Tớ đã nghĩ cậu sẽ bỏ tớ rồi."

Mai ôm lấy Thảo, một cái ôm đầy tuyệt vọng. Cái ôm đó không phải để an ủi Thảo, mà để khiến Thảo cảm thấy mình là người duy nhất có thể cứu Mai khỏi sự suy sụp này. Thảo, với lòng trắc ẩn của mình, ngay lập tức cảm thấy có trách nhiệm.

Mai dẫn Thảo vào phòng khách. Căn phòng đầy rẫy những kỷ vật của họ: những tấm ảnh cũ, chiếc vòng tay đôi, và cả chiếc hộp nhỏ đựng những lá thư trao đổi từ thời đi học. Mai đã cố tình sắp xếp tất cả để gợi lại những kỷ niệm đẹp nhất.

"Tớ đã ngồi đây, nhìn những thứ này, và nhận ra tớ không có gì nếu không có cậu," Mai nói, nước mắt lại chực trào. "Tớ xin lỗi, Thảo. Tớ đã sai. Tớ đã bị ám ảnh bởi việc phải hoàn hảo đến mức tớ đã cố kiểm soát cả cậu. Tớ đã ghen tị. Không phải với cậu, mà là với sự độc lập mà tớ không có được."

Lời xin lỗi đó nghe có vẻ chân thành đến lạ. Mai đã chạm vào đúng điểm yếu của Thảo: lòng trắc ẩn và khao khát được chữa lành. Mai không chỉ xin lỗi, cô ta còn tự nhận mình là nạn nhân của chính những nỗi bất an của bản thân. Điều này khiến Thảo cảm thấy thông cảm hơn là tức giận.

Mai tiếp tục, cô ta đưa ra một lời hứa. "Tớ sẽ thay đổi, Thảo. Tớ sẽ học cách tôn trọng cậu. Tớ sẽ là một người bạn tốt hơn."

Mai không nhắc đến An hay dự án nghệ thuật. Cô ta biết, chỉ cần giữ Thảo lại, Mai sẽ có thể tiếp tục thao túng cô sau này.

Thảo, người vẫn còn đau đớn và cô đơn sau cuộc cãi vã, đã sẵn sàng tin vào những lời nói đó. Cô muốn tin rằng tình bạn của họ là thật, và chỉ cần có thể hàn gắn, cô sẽ lại được bình yên. Mai đã đánh cược vào đúng nỗi sợ hãi của Thảo: nỗi sợ bị bỏ rơi và cô đơn.

Sau buổi nói chuyện, Mai đưa Thảo đi mua sắm, tặng cho Thảo những món quà đắt tiền. Cô ta lại một lần nữa trở thành người hào phóng, người bạn "tuyệt vời" mà Thảo luôn biết. Những món quà đó không phải là sự hối lỗi, mà là một sự đánh đổi ngầm: sự tha thứ của Thảo để đổi lấy những thứ vật chất.

Thảo quay về căn hộ của mình, mang theo những món quà và một cảm giác tội lỗi nặng nề. Cô đã tha thứ cho Mai, nhưng trong lòng vẫn còn một sự nghi ngờ. Cô đã từ bỏ dự án với An, không chỉ vì sợ Mai, mà còn vì cảm giác tội lỗi khi đã để Mai phải đau khổ.

Thảo không hề biết rằng, sau khi cô rời đi, Mai đã nở một nụ cười chiến thắng lạnh lùng. Mai đã biết rằng Thảo sẽ quay lại, và cô ta đã đúng.

Lời xin lỗi giả tạo của Mai đã thành công. Nó không chỉ kéo Thảo trở lại mà còn buộc Thảo phải cảm thấy có trách nhiệm với hạnh phúc của Mai, siết chặt sợi dây trói buộc còn hơn cả trước đây. Thảo đã từ bỏ một bước tiến lớn đến sự tự do, để quay trở lại chiếc lồng kính mà cô đã quen thuộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×