Mùa hè ở khu phố nghèo ven sông luôn nóng như lửa đốt, nhưng dưới tán cây phượng vĩ già cỗi ở đầu ngõ, lại là một thế giới hoàn toàn khác. Đó là nơi trú ẩn, là lãnh địa của Hoàng và Minh. Họ không chỉ là bạn thân, họ là hai nửa của cùng một lời thề.
Hoàng, với đôi mắt sắc và nụ cười ngạo nghễ, luôn là người lên kế hoạch. Ngay từ nhỏ, sự tham vọng của Hoàng đã cháy rực. Khi lũ trẻ khác mơ về chiếc xe đạp mới, Hoàng đã mơ về việc sở hữu cả con đường.
"Minh, nhìn xem," Hoàng chỉ vào những căn nhà lụp xụp, những bức tường mốc meo. "Mày có nghĩ chúng ta sẽ sống mãi ở đây không?"
Minh, trái lại, điềm đạm và trầm tính hơn. Cậu không nói nhiều, nhưng ánh mắt luôn chứa đựng một sự kiên định lạ thường. Minh tin vào giá trị của sự bền vững, của việc xây dựng từ gốc rễ.
"Chúng ta sẽ không sống mãi ở đây, Hoàng," Minh đáp, giọng cậu chắc chắn. "Nhưng chúng ta sẽ làm lại nơi này."
Hoàng nhìn Minh, rồi bật cười lớn. "Đúng thế! Làm lại nơi này! Nhưng không phải bằng cách vá víu từng viên gạch. Phải là một thứ gì đó vĩ đại, một đế chế! Mày có thấy khu đất trống phía bờ sông không? Tao sẽ xây một tòa nhà cao nhất thành phố ở đó."
Minh không cười nhạo sự ngông cuồng của Hoàng. Cậu hiểu, đằng sau sự tham vọng đó là một nỗi sợ hãi: nỗi sợ của sự nghèo khó đang bám riết lấy gia đình họ. Cả hai lớn lên trong cảnh thiếu thốn, chứng kiến cha mẹ họ vật lộn từng đồng. Chính điều đó đã nung nấu trong họ một lý tưởng chung: làm giàu bằng thực lực để thay đổi số phận và nâng tầm khu phố này.
Hoàng tin rằng thực lực là sự nhanh nhạy và liều lĩnh. Anh thường xuyên bỏ học để đi làm thêm, tích góp từng đồng, tham gia vào những phi vụ nhỏ mạo hiểm mà Minh luôn lo lắng. Hoàng thường nói: "Tiền không chờ đợi ai, Minh. Mày phải đuổi theo nó, bất chấp luật chơi."
Minh tin rằng thực lực là tri thức và sự chính trực. Cậu vùi đầu vào sách vở, ước mơ trở thành một kiến trúc sư hoặc một nhà quy hoạch đô thị. Minh muốn sự thay đổi của khu phố phải đến từ một nền tảng vững chắc, có đạo đức, không phải từ sự chộp giật. "Nếu chúng ta giàu bằng cách chà đạp người khác, chúng ta sẽ không bao giờ thực sự thoát khỏi cái nghèo trong tâm hồn đâu, Hoàng," Minh từng cảnh báo.
Mặc dù có sự khác biệt về phương pháp, nhưng họ vẫn là đôi bạn thân không thể tách rời. Họ chia sẻ mọi bí mật, mọi giấc mơ dưới tán cây phượng vĩ. Họ khắc một lời thề lên thân cây: "H & M - Mãi Mãi Một Mục Tiêu."
Lời thề đó không chỉ là sự hứa hẹn về tình bạn, mà còn là bản tuyên ngôn của hai thanh niên khao khát thoát khỏi định mệnh nghèo khó. Họ đã hứa với nhau rằng, dù sau này có trở nên giàu có đến mức nào, họ sẽ không bao giờ quên nơi này và những người đã nuôi dưỡng họ. Họ sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai nơi lý tưởng tuổi trẻ và thực lực kinh doanh hòa quyện.
Hoàng bẻ một cành phượng vĩ đang nở rộ, tặng cho Minh. "Dù mày chọn con đường học hành chậm chạp, hay tao chọn con đường tắt mạo hiểm, thì đích đến của chúng ta là một: Tự do."
Minh mỉm cười, nhận lấy cành hoa. "Chúng ta sẽ cùng nhau đến đó. Nhưng nhớ nhé, Hoàng. Đạo đức là kim chỉ nam. Đừng để tiền bạc làm thay đổi con người mày."
Lời cảnh báo của Minh đã phảng phất một điềm báo. Bóng cây phượng vĩ vẫn xanh, nhưng dưới ánh nắng gay gắt của sự tham vọng, những vết rạn nứt đầu tiên trong tình bạn của họ đã bắt đầu âm thầm hình thành. Sự khác biệt về triết lý sống và áp lực từ cuộc sống sắp sửa đẩy họ vào hai con đường đối lập.