tình bạn vượt thời gian và khoảng cách

Chương 2: Vết Rạn Nứt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự tham vọng của Hoàng luôn là một ngọn lửa, nhưng những biến cố gia đình đã thổi bùng ngọn lửa ấy thành một đám cháy không kiểm soát. Gia đình anh, vốn đã nghèo, nay đối mặt với một khủng hoảng tài chính lớn. Cha anh, vì tin lời bạn bè, đã đầu tư vào một phi vụ làm ăn mạo hiểm và trắng tay, để lại một khoản nợ khổng lồ đủ để nhấn chìm cả gia đình.

Áp lực đè nặng lên vai cậu thiếu niên. Hoàng nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt mẹ, sự sụp đổ của người cha mà anh luôn kính trọng. Những lý tưởng về "làm giàu bằng thực lực" và "xây dựng sự nghiệp bền vững" của Minh giờ đây nghe thật xa vời và chậm chạp. Hoàng cần tiền – và cần nó ngay lập tức.

Anh bắt đầu có những hành động liều lĩnh và vượt ra ngoài giới hạn đạo đức mà họ đã từng thống nhất. Hoàng bỏ bê việc học, dùng hết thời gian để tham gia vào những phi vụ kiếm tiền nhanh chóng. Anh không ngại làm những công việc đòi hỏi sự gian lận nhỏ, như làm môi giới cho những giao dịch bất động sản không minh bạch ở khu phố, hoặc thậm chí là làm "cò" cho các khoản vay nặng lãi.

"Hoàng, mày đang làm gì vậy?" Minh gần như hét lên, khi cậu bắt gặp Hoàng nhận một phong bì tiền lớn từ một người đàn ông lạ mặt, có vẻ ngoài đáng sợ. "Đây không phải là cách chúng ta đã nói!"

Hoàng nhét vội phong bì vào túi, khuôn mặt anh đầy vẻ căng thẳng và bực bội. "Mày không hiểu đâu, Minh! Tiền có mùi, và bây giờ tao cần cái mùi đó. Mày vẫn còn ngồi trong lớp học với những cuốn sách của mày, còn tao thì sắp bị lũ chủ nợ siết nhà!"

Minh cố gắng giữ bình tĩnh, đặt tay lên vai Hoàng. "Tao hiểu sự khó khăn của gia đình mày, nhưng có những cách khác! Tao có thể giúp mày đi làm thêm, hoặc chúng ta có thể xin mọi người giúp đỡ..."

Hoàng hất tay Minh ra, ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi và chán ghét. "Cầu xin? Xin lỗi, tao không chơi trò đó. Tao không muốn bị người khác thương hại! Chỉ có tiền mới cứu được gia đình tao, và chỉ có liều lĩnh mới có tiền. Mày gọi là 'thủ đoạn', tao gọi là sự sinh tồn."

Sự khác biệt về triết lý sống giữa họ bắt đầu trở nên rõ ràng. Minh vẫn giữ vững niềm tin vào sự chính trực, vào việc xây dựng từ từ. Cậu lo sợ rằng Hoàng đang bán linh hồn mình cho tiền bạc. Cậu sợ Hoàng sẽ quên đi lời thề làm lại khu phố bằng đạo đức và sự tử tế.

"Mày đang tự biến mình thành một người khác, Hoàng," Minh cảnh báo. "Nếu mày cứ tiếp tục con đường này, mày sẽ không còn là người bạn mà tao biết nữa."

Hoàng cười nhạo báng, một nụ cười lạnh lùng. "Mày có thể gọi tao là gì cũng được, nhưng ít nhất tao sẽ không phải là kẻ thất bại. Mày cứ giữ lấy cái đạo đức rỗng tuếch của mày đi, tao sẽ đi cứu gia đình tao. Khi nào mày kiếm được tiền thật sự, hẵng nói chuyện với tao."

Hoàng bỏ đi, để lại Minh đứng chôn chân dưới bóng cây phượng vĩ. Vết rạn nứt đầu tiên đã hình thành, sâu và nhức nhối. Nó không phải là sự bất đồng về một cô gái hay một trận đấu bóng đá, mà là sự chia rẽ về giá trị cốt lõi.

Minh hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng của Hoàng, nhưng cậu không thể chấp nhận được sự mất kiểm soát và sự từ bỏ nguyên tắc của bạn mình. Cậu cảm thấy mình đang mất dần người bạn thân nhất vào tay thế lực mạnh hơn cả tình bạn: Áp lực xã hội và sự cám dỗ của tiền bạc.

Cậu tự nhủ: Mình phải làm gì đó để ngăn Hoàng lại. Tình bạn này không thể kết thúc vì tiền. Nhưng Minh không biết rằng, biến cố lớn hơn đang chờ đợi họ, biến cố sẽ đẩy Hoàng ra xa khỏi tầm với của cậu mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×