tình bạn vượt thời gian và khoảng cách

Chương 3: Biến Cố và Sự Chia Lìa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã dữ dội dưới bóng cây phượng vĩ, Minh cảm thấy một sự lạnh lẽo chưa từng có. Cậu cố gắng tìm kiếm Hoàng để hàn gắn, để nói rằng cậu sẵn lòng giúp đỡ bằng mọi cách có thể, kể cả việc bán những vật dụng cá nhân có giá trị. Minh không thể chấp nhận việc mất đi người bạn thân nhất vì tiền bạc.

Tuy nhiên, Hoàng lẩn tránh. Anh ta chìm sâu hơn vào những công việc mờ ám, gần như không còn xuất hiện ở khu phố. Áp lực nợ nần ngày càng lớn, và những chủ nợ bắt đầu tìm đến tận nhà. Gia đình Hoàng sống trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Đỉnh điểm xảy ra vào một đêm mưa bão.

Minh đang học bài thì nghe thấy tiếng ồn ào bất thường ở nhà Hoàng. Cậu chạy sang, nhưng tất cả đã quá muộn. Một nhóm người lạ mặt, hung tợn, đã đến siết nợ. Gia đình Hoàng, sau một cuộc cãi vã căng thẳng và một sự đe dọa trực tiếp đến tính mạng, đã phải đưa ra một quyết định tàn khốc: di cư đột ngột. Họ phải rời khỏi đất nước, không phải vì tìm kiếm cơ hội, mà là để trốn nợ và bảo toàn tính mạng.

Sự ra đi diễn ra chớp nhoáng, gần như là một cuộc chạy trốn. Minh không kịp nói lời tạm biệt.

Sáng hôm sau, khi Minh đến nhà Hoàng, mọi thứ đã trống rỗng. Chỉ còn lại cánh cửa khóa im lìm và một không khí nặng nề, u ám bao trùm. Minh cảm thấy tim mình thắt lại. Tình bạn của họ kết thúc không phải bằng một lời cãi vã, mà bằng một sự biến mất.

Cậu lang thang khắp căn nhà trống, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào. Cuối cùng, Minh tìm thấy một mảnh giấy gấp vội được nhét dưới khe cửa. Đó là nét chữ quen thuộc của Hoàng.

Minh,

Tao phải đi. Gấp lắm. Không kịp nói gì. Mày nói đúng, tao đã chọn con đường sai, nhưng bây giờ tao không còn lựa chọn nào khác. Đừng tìm tao. Tao không biết khi nào sẽ trở lại, hay có trở lại không. Giữ lấy lý tưởng rỗng tuếch của mày. Tao sẽ trở về. Và khi tao trở về, tao sẽ mang theo thứ mà mày luôn thiếu: Quyền lực. Tao sẽ không để bất cứ ai đe dọa gia đình tao nữa. Tao phải đi, Minh. Mãi mãi là bạn. Đừng quên khu phố này.

H.

Đọc xong lá thư, Minh cảm thấy bị một cú đấm mạnh vào lồng ngực. Lá thư là sự thừa nhận về sự bất lực, nhưng cũng là một lời tuyên bố lạnh lùng về con đường tương lai. Hoàng đã gọi lý tưởng của Minh là "rỗng tuếch." Điều đó khiến Minh không chỉ đau đớn mà còn cảm thấy bị phản bội sâu sắc.

Minh không còn căm giận Hoàng vì những hành động liều lĩnh; cậu tổn thương vì sự từ chối niềm tin của cậu. Hoàng đã lựa chọn tiền bạc và quyền lực thay vì tình bạn, thay vì những giá trị đạo đức mà họ đã cùng nhau xây dựng.

Sự chia cắt không chỉ là về không gian địa lý – từ Việt Nam sang một đất nước xa lạ – mà còn là sự chia cắt về niềm tin và tâm hồn. Hoàng đã mang theo nỗi sợ hãi và sự tham vọng cực đoan; Minh bị bỏ lại với lời thề dang dở và một trái tim đầy rẫy sự tổn thương.

Minh lấy một chiếc dao nhỏ, khắc thêm một dòng chữ bên cạnh lời thề cũ trên thân cây phượng vĩ: "Sự chính trực còn lại." Cậu thề với chính mình, cậu sẽ giữ vững những lý tưởng mà cả hai đã từng tin. Cậu sẽ không để những giá trị của tuổi trẻ bị cái nghèo và sự tham vọng bóp méo.

Cậu không biết rằng, hàng ngàn dặm cách xa, Hoàng đang bắt đầu một cuộc hành trình đầy khắc nghiệt, nơi anh sẽ phải thay đổi bản chất để tồn tại, biến mình thành một người hoàn toàn khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×