Tiếng trống khai giảng vang lên trong sân trường đại học như một nhịp tim rộn ràng, vừa háo hức vừa bỡ ngỡ. Trên hàng ghế đá dưới gốc phượng, Minh khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua biển người đông đúc trong buổi đầu nhập học. Cậu vốn là người ít nói, lại mang theo cả một ba lô lo âu khi phải bắt đầu cuộc sống xa nhà.
“Không biết mình có tìm được bạn thân thật sự ở đây không?” – Minh thầm nghĩ, tay siết chặt cuốn sổ tay mà mẹ vừa dặn cậu luôn mang theo để ghi chép.
Phía xa, một cô gái tóc ngắn ngang vai, mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị nhưng toát lên nét hoạt bát, đang ríu rít trò chuyện với vài bạn mới. Đó là Lan. Giọng cô trong trẻo, ánh mắt sáng như nắng đầu thu. Cô vốn là người hướng ngoại, dễ bắt chuyện, nhưng trong lòng lại ẩn giấu một nỗi buồn khó nói: bố mẹ cô vừa chia tay không lâu. Lan chọn cách cười nhiều hơn, như một lớp áo che đi vết nứt bên trong.
“Ê, bạn ơi, bạn cũng học khoa Quản trị Kinh doanh à?” – Lan bất ngờ quay sang Minh, thấy cậu đứng hơi lúng túng bên cạnh bảng thông báo lớp học.
“Ờ… ừm… đúng rồi.” – Minh ấp úng trả lời, giọng hơi run.
Lan mỉm cười, chìa tay ra:
“Vậy mình làm quen nhé! Mình là Lan.”
Minh thoáng chần chừ rồi cũng bắt tay, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Ngay lúc đó, một giọng nói rộn ràng vang lên phía sau:
“Ơ kìa, làm quen mà không gọi tớ à? Thật bất công quá!”
Cả Minh và Lan quay lại. Một chàng trai cao lớn, dáng vẻ có chút nghịch ngợm, tóc hơi rối, trên vai khoác balo như vừa chạy vội đến. Cậu nở nụ cười tươi rói, đôi mắt sáng lên sự hóm hỉnh.
“Tớ là Hải! Người sau này chắc chắn sẽ làm lớp trưởng kiêm ‘cây hài’ của lớp đây!”
Không cần ai hỏi, Hải tự giới thiệu, tự tin chìa tay ra bắt luôn với Minh rồi Lan. Cái bắt tay chắc nịch, cộng thêm nụ cười rạng rỡ, khiến không khí trở nên thoải mái. Minh, dù vốn ít nói, cũng phải bật cười nhẹ vì sự tự nhiên ấy.
“Thế là tụi mình ba đứa rồi nhé. Đi tìm chỗ ngồi đi kẻo muộn.” – Lan đề nghị.
Họ nhanh chóng tìm được một dãy bàn còn trống gần cuối giảng đường. Ngay khi cả ba vừa ngồi xuống, một bóng dáng nhỏ nhắn bước vào, ôm chặt chiếc cặp trước ngực. Cô gái có mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt hơi e dè, như muốn nép mình trước đám đông.
Giảng đường gần kín chỗ, cô loay hoay mãi mới phát hiện hàng ghế nơi Minh, Lan và Hải đang ngồi vẫn còn trống một chỗ.
“Bạn… ơi, mình có thể ngồi đây không?” – giọng cô nhẹ nhàng, pha chút ngập ngừng.
“Được chứ, còn chỗ này nè!” – Lan nhanh nhẹn nhường chỗ.
Cô gái gật đầu cảm ơn, ngồi xuống, đôi tay vẫn siết chặt quyển vở. Minh để ý thấy ngón tay cô hơi run.
“Mình là Vy.” – Cô khẽ giới thiệu, nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt chứa chan sự chân thành.
“Vy à? Hay đấy. Thế là đủ bộ tứ rồi nhé: Minh, Lan, Hải, Vy!” – Hải hóm hỉnh reo lên. – “Bộ tứ siêu đẳng ra đời rồi!”
Mọi người bật cười. Dù mới quen, nhưng không khí lúc ấy bỗng trở nên gần gũi lạ thường.
Buổi học đầu tiên diễn ra trong tiếng giảng đều đều của thầy giáo, tiếng bút sột soạt và những cái ngáp len lén. Minh chăm chú ghi chép, Lan thỉnh thoảng quay sang thủ thỉ với Vy, còn Hải thì… mải hí hoáy vẽ biếm họa thầy giáo trên trang giấy.
“Cậu không sợ thầy bắt gặp à?” – Minh khẽ nhắc.
“Yên tâm, tớ chuyên nghiệp mà.” – Hải nháy mắt, rồi giơ cuốn vở cho cả nhóm xem. Trên đó là hình biếm họa thầy với chiếc kính to gấp ba lần bình thường. Lan và Vy che miệng cười khúc khích.
Thầy giáo bất chợt quay xuống:
“Các em cười gì thế?”
Cả nhóm giật thót. Minh vội vàng cúi gằm mặt, Lan lúng túng giả vờ ghi chép, Vy đỏ bừng mặt, còn Hải tỉnh bơ đáp:
“Dạ, tụi em thấy bài học thú vị quá ạ!”
Cả lớp cười ồ lên. Thầy lắc đầu, nhưng khóe miệng như cũng nhịn cười.
Giờ ra chơi, cả bốn kéo nhau xuống căn tin. Lần đầu tiên cùng ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, húp mì nóng và uống trà sữa, họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn.
Lan kể về ước mơ sau này muốn mở một quán cà phê nho nhỏ, nơi mọi người có thể tìm được niềm vui. Minh chia sẻ rằng cậu muốn trở thành một doanh nhân để thay đổi cuộc sống gia đình. Hải thì mơ mộng làm streamer nổi tiếng, được mọi người biết đến. Còn Vy, giọng nhỏ nhẹ, ước muốn chỉ đơn giản: “Mình muốn vẽ tranh, được sống với nghệ thuật.”
Khoảnh khắc ấy, dường như giữa bốn con người xa lạ đã hình thành một sợi dây vô hình, gắn kết bởi ước mơ, bởi sự chân thành, và bởi cái duyên tình cờ của ngày đầu.
Chiều muộn, khi buổi học kết thúc, sân trường nhuộm vàng nắng. Minh, Lan, Hải và Vy cùng bước ra cổng. Hải đột nhiên dang hai tay, hùng hồn tuyên bố:
“Kể từ hôm nay, tụi mình chính thức lập hội! Hội… Bộ tứ Siêu Đẳng! Nguyên tắc là: vui thì cùng vui, buồn thì cùng chia sẻ. Ai phản bội, phải đãi cả nhóm một chầu trà sữa!”
Lan bật cười:
“Nghe cũng hợp lý đấy.”
Vy khẽ gật đầu, ánh mắt ngại ngùng nhưng thoáng hiện nụ cười. Minh nhìn cả ba, cảm giác ấm áp len vào lòng. Cậu biết, có lẽ đây là khởi đầu của một điều đặc biệt.
Trên con đường về ký túc xá, tiếng cười nói rộn ràng của họ vang lên, hòa vào âm thanh náo nhiệt của phố phường. Ngày đầu gặp gỡ, tưởng chừng chỉ là một lát cắt nhỏ trong đời sinh viên, nhưng ai biết được – nó sẽ mở ra một hành trình dài, nơi bốn con người sẽ cùng nhau trải qua những thăng trầm, để rồi gắn kết bằng tình bạn bền chặt, chẳng gì có thể thay thế.