Tối đó, chuông cửa vang lên.
Tôi mặc áo tắm ngắn, lộ ló da thịt ra mở cửa.
Lộ Thì Văn mặc vest đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một lúc rồi cởi áo khoác, khoác lên người tôi, hỏi:
“Vừa xong? Người đó đi rồi à?”
??
Tôi mặt đầy dấu hỏi:
“Ai cơ?”
Chợt nhớ ra chiều nay anh ta có thể đã nghe thấy giọng huấn luyện viên, tôi vội giải thích:
“Người ta đâu có đến nhà, cũng đâu chỉ phục vụ mình tôi.”
“Cậu ta còn phục vụ người khác?” Lộ Thì Văn kinh ngạc.
“Không lẽ anh ta không kiếm sống?”
“Diệp Hi, em đúng là không biết sống chết! Em không sợ nhiễm bệnh à?”
Một huấn luyện viên thể hình thì nhiễm bệnh gì chứ?
Tuy không hiểu vì sao anh ta phản ứng dữ dội vậy, nhưng nghĩ anh ta lo cho mình, tôi cũng nhẹ nhàng nói:
“Không đâu, anh ấy có cho tôi xem giấy khám sức khỏe.”
Nghe vậy, Lộ Thì Văn như nuốt phải ruồi, sững người một lúc rồi mới lặng lẽ thay giày bước vào.
Tôi quay người đóng cửa, vừa xoay người lại thì thấy ngay mông anh ta vì cúi người mà nhô cao trước mắt mình. Tôi giả vờ vô tình nhìn lên trên, áo sơ mi kéo lên, lộ ra phần eo săn chắc, rõ cơ rõ múi.
Chậc~
Đúng là hấp dẫn hơn đám sinh viên thể thao.
Nhưng... vẻ ngoài đẹp thì có ích gì?
Bên trong thân hình cấm dục kia là một trái tim... cổ hủ.
Trước đây, tôi mặc nội y ren gợi cảm bước ra từ phòng tắm, anh ta lập tức lấy áo choàng quấn kín tôi lại, bảo “sẽ cảm lạnh.”
Trên bàn ăn, tôi hứng khởi dùng chân khều khều anh ta, anh ta nói “mất tập trung ăn uống sẽ khó tiêu.”
Trăng mới nhô lên, tôi muốn thêm hiệp nữa, anh ta bảo “thức khuya không tốt.”
Một tuần ba lần, tuyệt đối không hơn.
Nhìn mà không được ăn, tôi bứt rứt đến phát điên.
Nếu không vì gương mặt kia cùng kỹ thuật tạm ổn, chắc tôi đã không chịu đựng nổi hai năm.
Có điều, hôm trước ngày ra cục dân chính làm giấy ly hôn, anh ta hiếm khi hành tôi cả đêm.
Nghĩ tới đó, tôi thở dài, thu lại dòng suy nghĩ.
Định bước qua người anh ta, tôi không nhịn được mà vỗ một cái, rồi bóp mạnh mông anh ta.
Không tệ, vẫn “chất lượng” như xưa.
Lộ Thì Văn khựng lại, sau đó như không có chuyện gì, đứng dậy tháo cà vạt, cởi nút áo sơ mi, lộ ra bụng sáu múi.
Anh ta sải bước đến trước mặt tôi như người mẫu bước catwalk: “So với hắn, tôi thế nào?”
Tôi trợn mắt nhìn màn trình diễn của anh ta.
Lộ Thì Văn bị làm sao thế?
Nếu là trước đây, giờ này anh ta phải chau mày nói: “Không được làm loạn.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như đang đợi câu trả lời của tôi.
“Khụ...”
Tôi ho nhẹ một tiếng, cố lấy lại giọng, khách quan đánh giá:
“Không cùng phong cách.”
“Vậy nói xem, hắn là phong cách gì?”
Giọng Lộ Thì Văn trầm thấp, không rõ cảm xúc.
Còn so bì với huấn luyện viên à?
“Anh ấy kiểu thiên về sức mạnh.”
“Ồ, vậy à. Tôi hiểu rồi.”
...
Hiểu cái gì cơ?
Anh ta cúi đầu nhẹ: “Tôi tắm cái được chứ?”
Ngực anh ta áp sát mũi tôi, hơi nóng phả vào mặt.
Tôi như bị đơ, chậm chạp tránh sang một bên.
“Mời tự nhiên!”