Ánh nắng hoàng hôn miền nhiệt đới rực rỡ đến mức gần như thô bạo, nhuộm đỏ cả ban công căn phòng penthouse mà An Hạ vừa thuê. Cô đứng tựa vào lan can kính, ngắm nhìn bờ biển Azure Coast – một dải cát vàng óng ả ôm lấy đại dương xanh thẳm. Nhưng vẻ đẹp lộng lẫy này không thể xua đi cảm giác trống rỗng và mệt mỏi đang đeo bám cô suốt nhiều tháng qua.
Năm năm. Khoảng thời gian đủ để cô xây dựng một sự nghiệp kiến trúc sư khá vững chắc, nhưng không đủ để xóa nhòa cái bóng của một người đàn ông. Cô đến lễ hội hóa trang thượng lưu tại khu nghỉ dưỡng này không phải để tìm kiếm ai, mà là để tìm lại chính mình – một An Hạ táo bạo và tự do mà cô đã đánh mất sau cuộc chia tay đầy nghiệt ngã ấy.
Tiếng nhạc jazz du dương từ tầng dưới vọng lên, báo hiệu buổi dạ tiệc đã bắt đầu. An Hạ lùi vào trong, nhìn ngắm chiếc mặt nạ ren đen cô chọn. Nó che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo và bờ môi kiên định. Nó là tấm chắn hoàn hảo, cho phép cô tạm thời rũ bỏ cái tên và những gánh nặng của mình.
"Đêm nay, không có An Hạ của công việc. Không có An Hạ của ký ức," cô thầm nhủ, hít một hơi sâu. "Chỉ có một kẻ lạ mặt."
Khi cô bước vào sảnh tiệc, không khí lập tức thay đổi. Hàng trăm vị khách với những chiếc mặt nạ cầu kỳ, trang phục lộng lẫy đang nhảy múa và chuyện trò. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống, tạo nên một không gian vừa xa hoa vừa bí ẩn, mời gọi. Mọi người ở đây đều là những chiếc bóng, những danh tính bị che giấu, cho phép những ham muốn kín đáo được bộc lộ.
An Hạ di chuyển chậm rãi, nhấp một ngụm champagne. Cô cảm nhận được vô số ánh mắt đang dõi theo, nhưng không hề quan tâm. Cho đến khi, một lực hút vô hình khiến cô dừng lại.
Cách đó không xa, một người đàn ông đứng tựa vào cột đá cẩm thạch, tay cầm ly rượu mạnh. Anh đeo một chiếc mặt nạ bạc tối giản, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đường nét quai hàm cương nghị và đôi môi mỏng. Bộ tuxedo đen vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng cao lớn, quyền lực. Anh ta không khiêu vũ, không trò chuyện với ai, chỉ lặng lẽ quan sát. Dáng đứng ấy toát lên một vẻ lạnh lùng nhưng đầy nguy hiểm.
Và rồi, ánh mắt anh ta xuyên qua đám đông, khóa chặt lấy An Hạ.
Trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh An Hạ như ngừng lại. Cô cảm thấy lồng ngực mình siết lại một cách khó hiểu. Đó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác quen thuộc đến rợn người. Cách anh ta nhìn cô – không phải bằng ánh mắt dò xét thông thường, mà bằng một ánh mắt thiêu đốt, đầy chất vấn, như thể anh ta biết rõ mọi bí mật sâu kín nhất của cô.
An Hạ cố gắng rời mắt, nhưng không thể. Cô cảm thấy làn da mình nóng ran, một cảm giác bị lột trần dù đang mặc chiếc váy dạ hội kín đáo. Dù chỉ nhìn vào đôi mắt ấy qua khe mặt nạ, cô vẫn nhận thấy một ngọn lửa đen tối, âm ỉ và quyến rũ đang bùng lên.
Người đàn ông bắt đầu bước tới.
Mỗi bước chân của anh ta đều chậm rãi, từ tốn, nhưng lại mang một sự kiểm soát tuyệt đối, như một kẻ săn mồi thanh lịch đang tiến gần con mồi của mình. Cô muốn quay lưng bỏ đi, muốn lý trí bảo cô rằng anh ta chỉ là một người lạ. Nhưng cơ thể cô, theo bản năng đã ngủ quên từ lâu, lại chôn chặt cô tại chỗ.
Khi anh ta đứng đối diện, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa bước chân. An Hạ có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương và da thuộc từ người anh ta – một mùi hương nam tính, mạnh mẽ.
Giọng nói anh ta trầm thấp, vang lên bên tai cô, không quá lớn nhưng đủ để cô cảm nhận được từng hơi nóng phả vào tóc:
"Quý cô mặt nạ đen, cô đã quan sát tôi khá lâu. Có phải cô đang tìm kiếm một lời mời đến tội lỗi?"
An Hạ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cô đang đập những nhịp gấp gáp, bồn chồn đến mức khó thở. Cô buộc mình phải đáp trả bằng sự kiêu ngạo thường thấy:
"Ngài mặt nạ bạc, tôi chỉ đang tìm kiếm một điệu nhảy. Và ngài có vẻ là người duy nhất ở đây... đủ mạnh mẽ để dẫn dắt."
Một khóe môi cong lên dưới lớp mặt nạ bạc. Đó là một nụ cười ẩn ý, đầy tự tin, khiến An Hạ càng thêm bối rối. Cô biết nụ cười đó. Cô đã thấy nó trong những giấc mơ bị cấm đoán của mình.
"Thật trùng hợp," anh ta nói. "Tôi cũng đang tìm một người đủ can đảm để theo tôi. Quý cô có thể giữ lời hứa không?"
Anh ta đưa tay ra, cử chỉ vừa lịch thiệp vừa dứt khoát. Bàn tay anh ta thon dài, mạnh mẽ... lại quá quen thuộc. Sự ngập ngừng của An Hạ không phải vì e ngại người lạ, mà là vì cảm giác hoài niệm đang dâng lên trong huyết quản.
Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta. Ngay lập tức, cô cảm nhận được hơi ấm rực rỡ và một cảm giác như châm điện chạy dọc cánh tay.
"Tôi hứa," An Hạ thì thầm, giọng nói khàn hơn cô tưởng.
Và rồi, họ hòa vào đám đông, bắt đầu điệu nhảy đầu tiên, bước vào một trò chơi bí ẩn, nơi lớp mặt nạ chỉ che được khuôn mặt, chứ không thể che giấu sự hấp dẫn chết người đã chôn vùi suốt năm năm. Cô không biết rằng, cô không chỉ bị thu hút bởi một người lạ, mà là đang bước thẳng vào vòng tay của quá khứ...