An Hạ đứng yên tại chỗ, chiếc áo choàng tắm siết chặt ngang ngực, như thể nó là lớp phòng vệ cuối cùng của cô. Mọi giác quan của cô đều hướng về người đàn ông đang ngồi trên giường, vẻ ngoài tỉnh táo và quyền lực đã trở lại.
"Nói về chuyện gì?" An Hạ lạnh lùng hỏi, cố gắng giấu đi sự run rẩy trong giọng nói. "Chuyện về một đêm 'tự do' mà cả hai đã đồng ý không ràng buộc? Hay chuyện về việc anh đã lừa dối tôi ngay từ đầu?"
Minh Tuấn chậm rãi bước xuống giường, thân hình cường tráng, hoàn toàn không che đậy. Anh ta tiến lại gần, từng bước đi đều mang theo sự đe dọa và quyến rũ chết người.
"Lừa dối?" Anh ta nhếch mép. "Em cũng đã không trung thực, An Hạ. Em đã giả vờ không nhận ra anh ngay từ cú chạm đầu tiên trên sàn nhảy. Anh chỉ xác nhận những gì em khao khát."
Anh ta dừng lại trước mặt cô. Khoảng cách giữa họ lại bị rút ngắn một cách nguy hiểm.
"Hãy nhìn vào anh," Minh Tuấn ra lệnh, giọng nói trầm thấp và có sức nặng. "Và nói với anh rằng, mọi thứ đã kết thúc. Nói với anh rằng những gì chúng ta đã làm đêm qua, những cảm giác tê dại và tan chảy mà em đã đạt được, chỉ là do một 'người lạ mặt' bất kỳ mang lại."
An Hạ cảm thấy khó thở. Cô bị bao vây bởi hơi nóng cơ thể và mùi hương quen thuộc của anh. Đôi mắt cô lướt qua vai anh, nơi vết cào của cô vẫn còn hằn rõ. Cô biết anh ta nói đúng. Không một người đàn ông nào khác có thể làm cô mất kiểm soát đến vậy, không một ai có thể thấu hiểu cơ thể cô sâu sắc đến thế.
"Đó là sự hấp dẫn thể xác, Minh Tuấn," cô gằn giọng, cố gắng bám víu vào lý trí cuối cùng. "Nó không có nghĩa là chúng ta có thể xóa bỏ quá khứ."
"Vậy sao em lại còn giữ chiếc cà vạt của anh?" Minh Tuấn đột ngột hỏi.
An Hạ sững sờ. Cô không biết anh ta đã làm cách nào để biết được chiếc cà vạt đó. Sự kiểm soát và sự tinh ranh của anh ta khiến cô vừa giận dữ vừa thán phục.
"Đó chỉ là một món đồ bỏ quên!"
"Không," anh ta lắc đầu. "Em là người luôn tinh tế trong mọi chi tiết. Chiếc cà vạt đó là của anh, em biết. Em đã giữ nó, như em giữ nỗi nhớ của mình. Em đến đây để chạy trốn, nhưng cuối cùng lại tìm kiếm anh, dưới bất kỳ lớp mặt nạ nào."
Minh Tuấn đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc áo choàng khỏi vai cô, để nó rơi xuống sàn. An Hạ không phản kháng. Cô biết sự kháng cự lúc này là vô ích.
Anh ta đặt tay lên eo cô, kéo cô sát vào cơ thể trần trụi của mình. Sự va chạm da thịt trực tiếp này khiến An Hạ rùng mình, cảm giác khát khao lại trỗi dậy.
"Anh không muốn xóa bỏ quá khứ, An Hạ," anh ta thì thầm, cúi xuống, đặt một nụ hôn cháy bỏng lên đỉnh vai cô, ngay trên dấu ấn anh đã tạo ra. "Anh muốn tái tạo nó. Mạnh mẽ hơn, trần trụi hơn."
Anh ta bắt đầu mơn trớn cô bằng đôi tay thành thạo của mình. An Hạ cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, lý trí cô như tan chảy dưới sức quyến rũ và sự thấu hiểu cơ thể cô của anh. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng kêu yếu ớt.
"Anh sẽ cho em thêm một món quà của sự tự do," Minh Tuấn nói, đôi mắt anh ta sáng lên một cách nguy hiểm. "Một sự tái khẳng định rằng đêm qua là hoàn hảo, và chúng ta không hối hận."
Và rồi, anh ta bắt đầu một lần nữa, cuồng nhiệt và đầy dục vọng, không để cho cô có thời gian suy nghĩ. Đó là một sự chinh phục tuyệt đối, nơi An Hạ chỉ còn biết đầu hàng trước những cảm giác ngọt ngào và tê dại mà chỉ có anh mới mang lại được. Cô nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật rằng tình cũ không rủ cũng đến, và nó đến một cách mãnh liệt không thể ngờ.
Khi mọi thứ kết thúc trong một cơn sóng cuộn trào của cảm xúc và thân xác, An Hạ nằm gọn trong vòng tay anh, kiệt sức và hỗn loạn.
Cô tỉnh dậy lần nữa, chỉ vài phút sau đó, bởi một cảm giác lạnh lẽo.
Minh Tuấn đã không còn ở bên cạnh cô.
An Hạ bật dậy. Căn phòng vẫn tối mờ, nhưng anh đã biến mất. Chiếc cà vạt cô đã thấy đêm qua, hay bất cứ vật dụng cá nhân nào của anh, đều không còn.
Trên chiếc gối bên cạnh, nơi đầu anh vừa tựa, là một tấm thiệp nhỏ.
An Hạ run rẩy cầm lấy. Nét chữ mạnh mẽ và dứt khoát quen thuộc.
"Đêm qua là hoàn hảo. Lời hứa về sự im lặng đã được giữ trọn. Chúc em sớm tìm lại được cảm hứng công việc. Hẹn gặp lại em, tại nơi em phải đối diện với quá khứ. P.S: Chiếc cà vạt đó là cố ý."
An Hạ siết chặt tấm thiệp. Tức giận, tổn thương, nhưng cũng đầy khao khát. Anh ta đã hoàn thành "hợp đồng vô danh", để lại cô trong sự trống rỗng và một lời hẹn bí ẩn về tương lai.