tình cũ không rủ cũng đến

Chương 7: KÝ ỨC ĐÁNH THỨC TRÊN DA THỊT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ thức giấc bởi tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ, nhẹ nhàng và đều đặn. Căn phòng vẫn tối mờ, nhưng đủ ánh sáng mờ ảo để cô nhận ra mình đang nằm ở đâu và bên cạnh ai.

Cô nằm trong vòng tay Minh Tuấn. Một cánh tay anh đặt ngang eo cô, kéo cô sát vào cơ thể ấm áp, rắn chắc của anh. Cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn và chậm rãi của anh phả vào tóc mình. Cô nằm im, không dám cử động, sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mơ và cô sẽ đánh mất cảm giác bình yên và thuộc về này.

Nhưng đây là sự thật. Mọi tế bào trên cơ thể cô đều đang xác nhận điều đó. Cảm giác tê dại và sự ê ẩm dễ chịu lan tỏa khắp người, là bằng chứng rõ ràng nhất cho một đêm cuồng nhiệt không thể chối từ.

An Hạ khẽ đưa tay lên, chạm vào khuôn ngực trần của anh. Da thịt anh nóng bỏng, nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay cô. Cô nhắm mắt lại, cố gắng ghi nhớ cảm giác này, mùi hương này, hơi thở này. Nó quá quen thuộc, quá đỗi thân thương, khiến cô cảm thấy như chưa hề có năm năm chia xa.

Cô lướt ngón tay dọc theo đường cơ ngực anh, rồi đến vết sẹo mờ trên mày mà cô đã luôn trêu chọc ngày xưa. Những ký ức ngọt ngào, những đêm hẹn hò bí mật, những nụ hôn vụng trộm... tất cả ùa về. Nhưng kèm theo đó là nỗi đau âm ỉ của sự phản bội, của sự chia ly.

Minh Tuấn. Anh đã làm gì với em?

Cô tự hỏi, liệu đêm qua, cô chấp nhận anh vì sự khao khát thể xác đơn thuần, hay vì trái tim cô chưa bao giờ buông tha anh?

Cô quay người, đối diện với anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang say ngủ. Không có mặt nạ, không có lớp phòng vệ của một CEO lạnh lùng. Anh ta trông mong manh và quấn quýt như một đứa trẻ.

Cô đưa tay chạm vào đôi môi mỏng của anh, nơi đã gieo rắc sự điên cuồng lên cô đêm qua. Lời thề giữ im lặng của họ đã bị phá vỡ bởi những tiếng gọi tên đầy dục vọng. Họ đã không nói về công việc, về quá khứ, nhưng họ đã nói với nhau bằng một ngôn ngữ chân thật và thô ráp hơn cả lời nói.

Bất chợt, cô cảm thấy một cảm giác nhói lên ở vai. An Hạ nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn che cơ thể và nhìn xuống vai mình. Cô thấy một dấu hôn đỏ ửng, rõ ràng và không thể chối cãi.

Không chỉ có một. Trên xương quai xanh, dọc theo cánh tay... đều là những dấu ấn của sự chiếm hữu và say mê từ Minh Tuấn.

Ký ức về những khoảnh khắc đó đột ngột ùa về. Sự mãnh liệt của anh ta, cách anh ta đòi hỏi sự đáp trả từ cô, cách anh ta đánh dấu cô như thể tuyên bố quyền sở hữu.

Má An Hạ nóng bừng. Đây không phải là hành động của một "người lạ mặt" vô danh, mà là hành động của một người quen thuộc đến mức ám ảnh, người biết cô dễ bị đánh dấu ở đâu, người biết cô thích cảm giác bị sở hữu một cách cuồng nhiệt như thế nào.

Sự hoàn hảo của những cái chạm đó khiến cô không thể tự lừa dối mình được nữa.

Anh ta biết mọi thứ. Anh ta nhớ mọi thứ.

An Hạ cảm thấy một sự khát khao quay trở lại vòng tay đó, muốn được anh ta ôm ấp, muốn được anh ta thống trị một lần nữa. Nhưng lý trí cô lại gào thét về sự nguy hiểm và sự tổn thương mà người đàn ông này đã gây ra.

Cô trượt khỏi giường, nhanh chóng mặc chiếc áo choàng tắm mỏng manh có sẵn trong phòng. Cô cần không gian. Cô cần không khí.

Đúng lúc cô bước về phía cửa ban công, Minh Tuấn khẽ động đậy. Anh ta lật người, vươn tay ra khoảng không nơi cô vừa nằm, vẻ mặt thoáng chút trống rỗng khi không tìm thấy hơi ấm của cô.

Anh ta mở mắt, đôi mắt ngay lập tức tìm thấy An Hạ. Ánh mắt đó sắc bén và tỉnh táo một cách đáng sợ, không hề có chút mơ màng nào của người vừa tỉnh giấc.

"Em dậy rồi à?" Giọng anh ta trầm ấm, nhưng ẩn chứa sự dò xét.

An Hạ quay lại, ánh mắt cô rơi vào vết cào nhẹ trên ngực anh, dấu vết của sự cuồng nhiệt mà cô đã vô tình tạo ra.

"Đúng vậy. Tôi cần đi," cô nói, dùng lại giọng điệu lạnh lùng và khách sáo của công việc.

Minh Tuấn mỉm cười, một nụ cười đầy tự mãn và quyến rũ. Anh ta ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, để lộ cơ thể cường tráng. Anh ta không hề che giấu, tự tin vào sức hấp dẫn của mình.

"Đi đâu? Chúng ta vừa trải qua một đêm hoàn hảo. Anh nghĩ chúng ta cần phải nói về một vài chuyện. Chuyện về chúng ta."

An Hạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết, đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ và hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×