Thành phố Vinh Hải hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời cao vút, không một gợn mây. Gió thổi nhẹ, đủ để chiếc váy linen trắng của Khúc Tiểu Du bay nhẹ trong ánh nắng.
Cô đang đứng trước cổng trường mẫu giáo Hạt Mầm Xanh, chờ đón con trai. Một buổi chiều bình thường, với guồng quay quen thuộc của một người mẹ đơn thân.
Chỉ có điều, hôm nay… guồng quay đó sắp vấp phải một “chướng ngại vật” không ngờ tới.
“Tiểu Du?”
Giọng nam trầm khẽ vang lên sau lưng cô, mang theo một cảm giác quen thuộc đến lạ. Cô quay đầu lại, ánh mắt hơi nhíu lại khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng cách mình vài bước chân.
Trình Dạ Thâm.
Cô mất một giây để phản ứng. Người đàn ông năm xưa gầy gò mặc sơ mi bạc màu, nay đã hóa thành một tổng tài với vest đen chỉnh tề, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc lạnh — như thể cả thế giới đều phải cúi đầu trước anh ta.
Còn cô — vẫn là Khúc Tiểu Du. Nhưng không còn là cô sinh viên ngây thơ ngày nào. Cô bây giờ là một người mẹ, là chủ một thương hiệu thời trang thủ công nổi tiếng trong giới nội địa, và quan trọng hơn: là người không cho phép bất kỳ ai chạm vào vết thương cũ mà cô đã phải mất 5 năm để liền da, liền máu.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây.” – Trình Dạ Thâm nói, giọng điệu pha chút ngạc nhiên, nhưng lại ẩn dưới lớp băng mỏng của kiêu ngạo.
“Cũng chẳng ngờ anh còn nhận ra tôi.” – Tiểu Du đáp nhàn nhạt, ánh mắt không hề có chút hoảng loạn hay cảm xúc dư thừa nào.
“Cô thay đổi thật đấy.” – Anh nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt không che giấu sự đánh giá.
“Chẳng lẽ anh mong tôi vẫn sống lam lũ như xưa?” – Cô nhếch môi.
Anh im lặng một giây, rồi ánh mắt đột nhiên dừng lại — nơi một cậu bé tầm bốn tuổi đang chạy về phía Tiểu Du, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng rỡ, và… cái miệng cười giống anh đến kỳ lạ.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con xin cô giáo thêm hai cái kẹo! Cô nói con đẹp trai nên được đặc cách á!”
Cậu bé lao vào lòng Tiểu Du, líu lo kể chuyện như chim hót.
Trình Dạ Thâm đứng sững. Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Con cô?”
“Không lẽ là con hàng xóm?” – Tiểu Du thản nhiên.
Anh cúi xuống, nhìn kỹ cậu bé. Mắt phượng, môi mỏng, thậm chí… có cả nốt ruồi nhỏ dưới vành tai phải — giống y hệt anh hồi nhỏ.
Trái tim anh bỗng thắt lại. Nhưng miệng lại buông lời... chẳng lấy gì làm dễ nghe:
“Xấu thật. Vừa nhìn đã biết là con cô rồi.”
Tiểu Du suýt bật cười. Cô cúi xuống, xoa đầu con trai rồi ngẩng đầu, giọng mềm mà sắc:
“Thì biết sao được, bố đứa nhỏ xấu quá mà.”
Trình Dạ Thâm như bị đấm một phát. Mặt anh hơi tái, ánh mắt tối sầm.
Đúng lúc đó, từ căn biệt thự phía đối diện, một người đàn ông bụng phệ, hói đầu, đeo kính cận dày cộp bước ra, tay còn cầm một túi trái cây.
“Du Du! Em để quên hộp sữa của Tiểu Bảo nè!”
Người đàn ông đi đến, thân thiết cười với mẹ con cô, xoa đầu bé trai, sau đó liếc thấy Trình Dạ Thâm thì cau mày hỏi:
“Ai đây? Bạn trai cũ hả?”
Tiểu Du chưa kịp đáp, thì Trình Dạ Thâm mặt đã đen như đáy nồi.
“Khúc Tiểu Du, cô cũng giỏi thật đấy. Chỉ để được sống trong khu biệt thự sang chảnh nhất thành phố, đến mức… chịu lấy một con heo già?!”
Tiểu Du đứng im.
Cậu bé Tiểu Bảo quay sang nói nghiêm túc:
“Chú ơi, đây là cậu cháu! Cậu cháu có hơi bụng bự thật, nhưng cậu thương cháu lắm! Mẹ cháu bảo không được ai bắt nạt cậu!”
Trình Dạ Thâm: “…”
Khúc Trí Văn: “Ai là heo?!”
Tiểu Du: “…”
Một giây sau, không ai nhịn nổi nữa. Cô bật cười, con trai cười hì hì, còn Trí Văn thì kéo cái áo khoác che bụng lại, lầm bầm:
“Cái tên này, đúng là chưa mở miệng đã làm mất mặt…”
Tối hôm đó
Trình Dạ Thâm ngồi một mình trong xe. Trời mưa nhẹ.
Anh vẫn không dám tin — người phụ nữ anh từng yêu, rời bỏ anh không một lời giải thích, lại xuất hiện trước mặt anh như một người mẹ, như thể đã sống một cuộc đời hoàn toàn tách biệt khỏi anh.
Và cậu bé đó… không sai, rất giống anh.
Rất giống.