Văn phòng tầng 39 – Tập đoàn Trình thị
“Phòng nhân sự đâu rồi? Kiểm tra giúp tôi… Khúc Tiểu Du. Từng học đại học kiến trúc thành phố. Sau khi tốt nghiệp thì biến mất. Tôi muốn biết cô ấy đã ở đâu, làm gì trong 5 năm qua.”
Giọng Trình Dạ Thâm vang lên đều đều, nhưng trợ lý Tề bên cạnh rùng mình. Lãnh khí quanh tổng tài hôm nay quá rõ ràng.
“Tổng tài, có cần điều tra thêm về… cậu bé không ạ?”
“Có. Họ tên, ngày sinh, học ở đâu. Tốt nhất là… xét nghiệm ADN luôn.”
“!!!”
Tề trợ lý nhịn không được:
“Ngài… muốn xác nhận xem có phải con ngài không?”
“Tôi muốn chắc chắn. Dù chỉ là 1% khả năng… tôi cũng không để sót.”
Cùng lúc đó – Căn hộ nhỏ của Tiểu Du
Khúc Tiểu Du vừa cắt dưa hấu vừa nghe con trai lảm nhảm chuyện trường mầm non:
“Mẹ ơi, hôm nay con gặp lại chú ‘mặt lạnh’ đó nữa!”
“À, cái chú suýt nữa gọi cậu con là heo già à?”
“Đúng rồi! Chú đó đi xe xịn lắm nha, còn mặc đồ đen y như phim mafia!”
Tiểu Du bật cười, đặt đĩa trái cây xuống:
“Vậy hả? Lần sau con nhớ tránh xa người lạ nha.”
“Nhưng chú ấy mua bánh kem cho con mà không dám nhận.”
“…?”
Ngày hôm sau – Trường mẫu giáo
Trình Dạ Thâm… lại “tình cờ” xuất hiện.
Vest đen, cà vạt xám bạc, đứng sừng sững như tượng ở cổng trường. Mấy cô giáo xì xào:
“Ôi trời, ba bé nào mà soái thế này?”
“Chắc ba của học sinh mới?”
“Không, chắc là tổng tài phim truyền hình bước ra ngoài đời thật!”
Khi Tiểu Bảo được mẹ đón, Trình Dạ Thâm cũng “tình cờ” quay xe, hạ kính:
“Đưa cháu về hả?”
“Chứ để cháu ở trường nuôi nội trú sao?” – Tiểu Du liếc.
“Tôi tiện đường. Đưa hai mẹ con về.”
Tiểu Bảo reo lên:
“Con muốn đi xe chú mặt lạnh!”
“…Chú tên Trình Dạ Thâm.” – Anh nhíu mày.
“Vâng ạ, chú mặt lạnh Trình ạ!”
Khúc Tiểu Du: “…”
Trình Dạ Thâm: “…”
Trên xe – Một bên trầm lặng, một bên líu lo
Tiểu Bảo ngồi ghế sau, miệng nói không ngừng:
“Chú ơi, sao xe chú không có dán hình Pikachu vậy?”
“Chú không phải fan của Pikachu.”
“Vậy chú thích cái gì?”
“Trước đây thích yên tĩnh. Giờ… không chắc nữa.”
“Chú có vợ không ạ?”
“Không.”
“Chú đẹp trai vậy mà không ai chịu lấy ạ? Thế là mẹ con thắng rồi!”
Tiểu Du: “Khụ!”
Trình Dạ Thâm: “…Tôi thấy thắng thua chưa ngã ngũ đâu.”
Đưa về tận cửa – Gặp lại “heo già”
Cửa mở ra, anh trai của Tiểu Du – Khúc Trí Văn lại xuất hiện. Lần này mặc đồ thể thao bó, đầu vẫn hói nhưng bụng phệ đã thu gọn được một chút.
“Ồ, lại là cậu đấy à? Không đi làm à?”
“Tôi làm chủ. Giờ nào đi làm là quyền của tôi.”
“Giỏi ha. Không biết còn giỏi miệng không.”
Tiểu Du đứng giữa, đau đầu vô cùng.
“Hai người thôi đi. Đây là nhà tôi, không phải sàn boxing.”
Tiểu Bảo chen vào:
“Con thích chú Trình cơ! Chú mua bánh, đưa đi chơi, mà cậu cứ gọi chú là heo, kỳ ghê!”
“Là cậu bị gọi mà con trai?” – Trí Văn trố mắt.
“Ủa? Vậy… chú Trình mới là heo thật hả mẹ?”
Cả nhà im lặng 3 giây.
Trình Dạ Thâm hít sâu.
“…Không sao. Anh chịu được. Vì con.”
Tiểu Du thở ra.
Rõ ràng là cuộc sống của cô sắp loạn to rồi.
Tối hôm đó – Trong căn hộ của Trình Dạ Thâm
Anh ngồi trước hồ sơ in ra từ phòng trợ lý. Ảnh cũ của Tiểu Du, giấy khám thai, địa chỉ trọ, hóa đơn viện phí… tất cả hiện lên trước mặt.
Đôi tay anh run nhẹ.
“Khúc Tiểu Du… em đã phải chịu đựng một mình thế nào trong 5 năm đó?”
“Tại sao không nói với anh?”
Lòng anh cuộn trào cảm xúc — hối hận, đau đớn, và một nỗi buốt giá không tên. Anh nhớ đến những ngày hai người bên nhau: cùng ăn mì gói, đi xe buýt cũ, cười vì một chiếc bánh kem nhỏ mua ở tiệm tiện lợi…
Và rồi — em biến mất. Không một lời.