Đêm khuya – Căn hộ của Khúc Tiểu Du
Tiểu Du vừa cho Tiểu Bảo đi ngủ, chuẩn bị dọn bát đĩa thì điện thoại chuông vang. Trình Dạ Thâm gọi video:
“Em ổn không?”
“Ổn.” – Cô đáp nhanh.
“Đừng ra ngoài đêm. Báo lại cho mẹ khi em đã ngủ yên.”
“Ừ.”
Cúp máy, Tiểu Du thở dài, bước vào bếp… thì hình bóng người bất ngờ lóe sáng ở góc cửa. Trước mắt cô là một người đàn ông lạ, đeo khẩu trang, tay cầm ảnh của Tiểu Bảo.
Trước khi cô phản ứng kịp, anh ta đẩy mạnh, miệng nói gấp:
“Mang theo cậu bé. Nếu không, sáng mai... ảnh sẽ lan truyền.”
“Anh là ai?” – Tiểu Du gập dao trong tay.
“Tôi… là người không muốn nhìn thấy anh ấy với người mà... chưa từng xứng.”
Không có thời gian để suy nghĩ. Cô quàng áo cho con, chạy ra xe. Trong đầu vỏn vẹn một suy nghĩ: phải liên lạc với Trình Dạ Thâm ngay.
Trong xe – Tiểu Du gọi anh bằng video
“Em bị bắt cóc.”
“Chạy ngay ra cửa sau khu phố. Tôi không biết ai… nhưng sẽ tới.”
“Tại sao lại bằng tôi?”
“Bởi vì... tôi yêu em. Và con trai là một phần của chúng ta.”
Anh báo cảnh sát đồng thời xuất hiện trong 5 phút.
Khoảnh khắc ác mộng trong đêm tối
Tiểu Du đang quay lại nhìn đứa con đang yên giấc trên xe thì… rầm—xe trượt phanh, đối diện một vụ tông nhẹ. Bên ngoài, cánh cửa mở tung, Trình Dạ Thâm lao tới, mặt tái mét.
Trong chớp mắt, anh bế con trai, vòng tay ôm cả mẹ rồi chạy thẳng vào nhà. Tiếng còi cảnh sát cứu nguy vang lên.
Sáng hôm sau – Cảnh sát vào cuộc
Khúc cảnh sát trưởng quay sang Trình Dạ Thâm:
“Người ra mặt trình báo không chính là người đứng sau vụ này đâu.”
Rồi họ cung cấp video giám sát từ camera khu phố. Người bắt cóc chính là một người trong ban thư ký của Trình gia, đứng gần khung hình: cựu trợ lý thân tín của Từ Lan, người biết quá rõ lịch làm việc và sự nghịch cảnh của Khúc Tiểu Du.
Và mọi thứ bắt đầu lật ngược
Tổng tài Trình Dạ Thâm mời Khúc Trí Văn, Mễ Lạc cùng vào phòng họp gia đình. Anh nhìn mẹ, nghiêm nghị:
“Ai trong số các người từng khuyên mẹ xử lý chuyện này như một con bài chính trị... giờ hãy tự nhận trách nhiệm.”
Bà Từ Lan im lặng. Khúc Trí Văn xuống giọng:
“Anh... là người đã vận động em làm việc này. Nghĩ rằng em sẽ… giúp giữ mặt nhà họ Trình.”
Máu trong người Dạ Thâm sôi lên:
“Em đã từng là một phần trong âm mưu xua đuổi mẹ nó. Nhưng hôm nay... tôi chọn bên mẹ và con.”
Cuối chương – Gia đình thật sự form up
Bên hành lang, Tiểu Du nắm chặt tay Trình Dạ Thâm:
“Em tưởng chỉ sau đêm nay, mình mới thực sự là gia đình.”
Anh mỉm cười:
“Ngay cả khi có biến cố, anh cũng sẽ cư xử như ba – không bao giờ để tổ ấm này sụp đổ.”