5 năm trước – Biệt thự nhà họ Trình
Khúc Tiểu Du, khi ấy chỉ là sinh viên mới ra trường, vừa bắt đầu kỳ thực tập tại bệnh viện tư nhân Trình thị, đã lọt vào mắt xanh của Trình Dạ Thâm – người vừa mới quay về từ Mỹ.
Họ yêu nhau, bất chấp chênh lệch thân phận, tiền bạc, vị thế.
Cô giản dị, anh cao ngạo. Cô mơ hồ tương lai, anh đã là người thừa kế.
Nhưng với Tiểu Du, tình yêu ấy là thật.
Cho đến một ngày, bà Từ Lan gọi cô lên phòng riêng.
Cuộc nói chuyện thay đổi cuộc đời
“Cô Khúc, tôi không muốn vòng vo. Cô và con trai tôi nên dừng lại ở đây.”
“Cháu… không hiểu. Cháu và Dạ Thâm thật lòng—”
“Chính vì thật lòng nên tôi càng không cho phép. Con trai tôi sinh ra không phải để vướng vào loại tình cảm lãng mạn rẻ tiền.”
Bà đưa cho cô một tờ giấy cam kết, ghi sẵn:
“Tôi, Khúc Tiểu Du, cam kết rời khỏi Trình Dạ Thâm, không giữ bất kỳ liên lạc nào. Nếu vi phạm, tôi sẽ từ bỏ mọi quyền lợi liên quan đến Trình thị và chấp nhận hậu quả pháp lý.”
Và một tờ séc 1 tỷ đồng.
“Cô ký đi. Rồi rời khỏi anh ta. Tôi sẽ không làm lớn chuyện.”
“Nếu cháu không ký?”
“Thì bệnh viện mẹ cô đang điều trị sẽ đột ngột từ chối điều trị. Em trai cô đang cần học bổng? Đừng để nó bỗng dưng... biến mất khỏi danh sách nhận.”
Tim Tiểu Du… thắt lại.
Đêm chia tay – Một lời nói dối cay đắng
Cô hẹn Dạ Thâm ở công viên ven hồ.
Ánh đèn mờ ảo. Anh mang theo một bó hoa, nét mặt háo hức như mọi lần.
“Du Du, hôm nay anh muốn nói—”
“Chúng ta chia tay đi.” – Cô cắt ngang, giọng nghèn nghẹn.
“Em nói gì?” – Anh sửng sốt.
“Em mệt rồi. Mối quan hệ này không đi đến đâu cả.”
“Là mẹ anh nói gì với em sao? Du Du, đừng nghe bà ấy—”
“Em đã nghe. Và em tỉnh rồi.” – Cô gượng cười, nước mắt đã lăn trên má.
“Anh xin em, đừng nói như vậy...”
“Em không cần một người đàn ông như anh. Em sẽ tìm người khác… thực tế hơn, không phải con của gia đình tài phiệt.”
Cô quay người chạy đi, bụng cô lúc đó đã mang thai hơn 1 tháng.
Cô đi – Và không quay đầu lại
Ngay sáng hôm sau, cô xin nghỉ thực tập, chuyển thành phố.
Chẳng ai biết nơi cô đến.
Chỉ biết rằng, vài tháng sau, Trình Dạ Thâm hoàn toàn biến thành người khác:
Lạnh lùng hơn, độc đoán hơn, cấm bất kỳ ai nhắc đến cái tên "Khúc Tiểu Du."
Còn Tiểu Du, với cái bụng ngày càng lớn, vật lộn từng bữa ăn, từng lần khám thai… một mình.
Thời gian hiện tại – Sau khi bị bắt cóc
Tiểu Du ngồi trên ghế sofa, ôm Tiểu Bảo ngủ say. Cô nhìn khuôn mặt đứa trẻ, ánh mắt dịu đi.
“Con à… năm ấy mẹ không thể giữ cha con lại. Nhưng bây giờ, mẹ sẽ không để ai chia cắt chúng ta nữa.”
Trình Dạ Thâm bước tới, ngồi cạnh cô, tay cầm chiếc vòng cổ nhỏ xíu bằng bạc.
“Anh giữ cái này suốt năm năm. Là món quà đầu tiên em tặng, lúc chúng ta hẹn hò được ba tháng.”
Tiểu Du nhìn chiếc vòng, mắt cô đỏ lên.
“Anh… vẫn giữ?”
“Anh chưa từng bỏ. Chỉ là không dám tìm em nữa.”
“Tại sao?”
“Vì mẹ anh bảo… em đi là vì tiền.”
Cô bật cười đau đớn:
“Thế mà năm ấy, em rời đi… mang theo một đồng cũng không.”
Cả hai rơi vào im lặng
Dạ Thâm đặt tay lên tay cô:
“Nếu năm ấy em nói ra… chúng ta đã không phải lạc mất nhau.”
“Nếu anh tin em hơn một chút… em đã không phải chịu đựng một mình.”
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Không ai trách ai nữa.
Vì giờ đây, họ hiểu: quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại… họ có thể cùng nhau viết lại tương lai.