Sáng hôm sau – Biệt thự Trình Dạ Thâm
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính. Tiểu Bảo vẫn đang ngủ say trong lòng Tiểu Du.
Trình Dạ Thâm thì đứng trong bếp, mặc tạp dề – một hình ảnh chưa từng thấy trong mắt người hầu.
“Trứng chiên hơi cháy rồi, nhưng được cái... có tâm.” – Anh gãi đầu, bưng ra đĩa thức ăn.
Tiểu Du nhìn anh:
“Một tổng tài mà chiên trứng cho người yêu cũ, không sợ cổ đông dọa kiện à?”
“Không có người yêu cũ. Chỉ có người sẽ trở thành vợ hợp pháp.” – Anh cười mập mờ.
Cô suýt sặc cà phê.
“Này, anh đang thả thính vào bữa sáng à?”
“Không. Anh đang nhắc em chuẩn bị tinh thần.”
Tối cùng ngày – Sảnh lớn Trình gia
Gia tộc Trình mở tiệc chúc mừng thành công của dự án "Green Sky". Mọi thành viên đều có mặt, từ cụ Trình 80 tuổi đến mấy đứa cháu học tiểu học.
Tiểu Du không muốn đến, nhưng Dạ Thâm nài nỉ:
“Hôm nay chỉ ăn tiệc. Không ai làm khó em đâu. Mẹ cũng hứa rồi.”
“Anh tin lời bác Từ Lan từ bao giờ thế?”
“Không tin, nhưng có em bên cạnh thì anh yên tâm.”
Câu trả lời quá đường mật khiến Tiểu Du phải miễn cưỡng gật đầu.
Bất ngờ tại tiệc – Màn trình diễn không báo trước
Khi buổi tiệc đang tới phần nâng ly, Trình Dạ Thâm đột nhiên ra hiệu tắt nhạc, giảm đèn.
Cả đại sảnh chìm vào im lặng, tất cả đổ dồn ánh mắt về anh.
“Hôm nay, ngoài dự án thành công, tôi còn một việc quan trọng hơn muốn tuyên bố.”
Anh rút từ túi áo một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Mọi người bắt đầu xì xào.
“Chẳng lẽ…?”
“Cầu hôn sao?”
“Là ai thế? Không phải Lâm Du San chứ?”
Rồi anh bước xuống bậc thềm, tiến đến trước mặt Khúc Tiểu Du – người đang đứng chết lặng.
“Khúc Tiểu Du, anh đã để lỡ em một lần, mất đi 5 năm, bỏ qua 1.825 ngày đáng ra nên sống cùng nhau.”
Anh quỳ xuống, mở hộp, lộ ra một chiếc nhẫn lấp lánh:
“Nhưng từ hôm nay, nếu em đồng ý…
Anh sẽ dùng tất cả những ngày còn lại để bù đắp.
Em đồng ý làm vợ anh không?”
Toàn hội trường nín thở
Từ Lan cau mày. Khúc Trí Văn mở to mắt.
Cụ Trình thì bất ngờ… vỗ tay đầu tiên:
“Giỏi! Thằng cháu này đúng là dám làm dám chịu!”
Dưới ánh đèn, Tiểu Du nhìn chằm chằm Trình Dạ Thâm.
“Nếu em nói không thì sao?”
Anh mỉm cười:
“Thì anh sẽ quỳ đến khi em đổi ý.”
Cô bật cười – lần này không còn đắng cay, mà là ấm áp:
“Anh không sợ bị em hành sao?”
“Nếu được hành suốt đời, anh tình nguyện.”
Tiểu Du đưa tay ra:
“Vậy đeo vào đi, tổng tài của tôi.”
Toàn sảnh vỡ òa trong tiếng vỗ tay và tiếng hét
Tiểu Bảo chạy ùa đến:
“Mẹ ơi! Con cũng đồng ý nha! Ba và mẹ ở bên nhau vui lắm!”
Từ Lan không rời chỗ, chỉ khẽ xoay người đi. Nhưng ai cũng thấy khóe mắt bà rưng rưng.
“Khúc Tiểu Du… lần này, tôi sẽ không cản. Nhưng đừng làm nó thất vọng.”
Tối muộn – Hai người ngồi bên nhau ngoài vườn
“Anh cầu hôn em trước mặt cả nhà, có phải để ép em không?” – Tiểu Du giả vờ nghiêm túc.
“Không. Anh chỉ muốn tất cả những người từng ngăn cản em... biết rằng em là người anh chọn suốt đời.”
“Vậy em hỏi thật này.” – Cô nghiêng đầu.
“Nếu sau này em già, xấu, cáu bẳn, hay càm ràm, thì sao?”
“Thì anh già theo em, xấu chung, cáu chung, càm ràm chung. Cho công bằng.”
“Anh biết đùa từ bao giờ thế?”
“Từ lúc yêu lại em.”