tình cũ không rủ tự tới

Chương 8: Tình Cũ Không Rủ Tự Tới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

9 giờ sáng – Quán cà phê sang trọng khu phố cổ

Khúc Tiểu Du mặc một chiếc sơ mi trắng thanh lịch và quần tây màu be, nhẹ nhàng nhưng cứng cỏi.

Cô đến đúng giờ, đúng chỗ hẹn.

Ngồi đợi sẵn là bà Từ Lan – người phụ nữ năm xưa từng đưa cho cô 1 tỷ và một tờ giấy cam kết cắt đứt mọi quan hệ với Trình Dạ Thâm.

Bà vẫn như xưa: kiêu kỳ, lạnh lùng, dáng vẻ quyền lực khiến người ta vô thức phải thận trọng.

“Cô đến rồi. Ngồi đi.”

Khúc Tiểu Du ngồi xuống, ánh mắt không né tránh.

“Tôi tới vì muốn nghe thẳng thắn. Không phải vì tò mò hay vì nể nang.”

“Tốt. Tôi cũng thích người rõ ràng.”

Câu chuyện bắt đầu – Không vòng vo

“Cô vẫn không thay đổi mấy. Vẫn là kiểu phụ nữ độc lập, bướng bỉnh… và không biết lượng sức mình.”

Tiểu Du mỉm cười nhẹ:

“Còn bác vẫn là người phụ nữ thông minh, thích cắt đứt mọi thứ từ gốc, dù cái gốc đó là trái tim con trai mình.”

Bà Từ Lan nhướng mày:

“Cô nghĩ tôi sai sao?”

“Không. Tôi nghĩ bác đúng… với tư cách là một người mẹ. Nhưng sai, khi coi con trai bác là con rối.”

Không gian lặng đi vài giây.

Một trận đấu bằng ngôn từ, từng câu như mũi tên

“Cô nghĩ bây giờ quay lại thì sẽ được tôi chấp nhận ư?”

“Tôi không cần bác chấp nhận. Tôi chỉ muốn bảo vệ con trai tôi và giữ bình yên cho nó.”

“Con trai cô? Đứa bé đó chưa chắc có tư cách mang họ Trình.”

“Chuyện đó... để Trình Dạ Thâm quyết định.”

“Cô từng bỏ đi, không một lời.”

“Vì tôi tôn trọng yêu cầu của bác. Vì tôi không muốn anh ấy phải khó xử. Nhưng bây giờ, tôi không còn nợ bác gì nữa.”

“Cô dám nói như vậy ư?”

“Tôi dám. Vì lần này, tôi không đến để xin bác tha thứ. Tôi đến để nói rõ: tôi sẽ không biến mất lần thứ hai.”

Từ Lan im lặng – Lần đầu tiên bà không phản pháo

Sau vài giây nhìn chằm chằm Tiểu Du, bà hạ thấp giọng:

“Cô nghĩ Dạ Thâm còn yêu cô?”

“Tôi không nghĩ. Tôi biết.”

“Vậy còn tôi – người đã sinh ra nó, nuôi nó?”

“Chính vì thế… tôi mới muốn bác nhìn nhận sự thật: bác không thể sống thay cho cuộc đời của anh ấy.”

Đúng lúc đó – Một giọng nói vang lên từ cửa quán

“Mẹ.”

Trình Dạ Thâm xuất hiện, áo sơ mi trắng, nét mặt nghiêm túc.

Anh đi thẳng đến, kéo ghế ngồi cạnh Tiểu Du, nhẹ nhàng nhưng cứng rắn:

“Cuộc gặp này con biết. Và con cũng có vài lời.”

“Dạ Thâm…”

“Mẹ, con đã lớn rồi. Con có thể tự biết ai là người bên cạnh mình những lúc tệ nhất. Khi mẹ chọn danh dự, chọn tiền bạc... thì cô ấy chọn cách rời đi trong im lặng, để con không phải khó xử.”

Bà Từ Lan khựng lại.

“Con đã từng giận mẹ. Nhưng giờ con hiểu. Mẹ làm vì lo cho con. Vậy thì... cho con được chọn người con tin tưởng lần này.”

“Dạ Thâm, con dám bỏ cả gia sản chỉ vì cô ấy sao?”

“Vì mẹ từng muốn con chọn danh dự hơn tình cảm. Nhưng bây giờ, con chọn Tiểu Du… vì cô ấy là mẹ của con trai con. Và là người phụ nữ mà con yêu.”

Bầu không khí im lặng nặng nề

Cuối cùng, bà Từ Lan chỉ thở dài một cái.

“Cô biết tôi không dễ mềm lòng.”

Tiểu Du đáp tỉnh bơ:

“Tôi cũng không chờ điều đó từ bác. Tôi chỉ cần bác không xen vào chuyện gia đình nhỏ của tôi nữa.”

“Cô dám chắc sẽ mang lại hạnh phúc cho Dạ Thâm?”

“Tôi không dám chắc. Nhưng tôi sẽ không buông tay.”

Sau khi rời khỏi quán – Trên đường về

Trình Dạ Thâm lái xe chở Tiểu Du về. Cô ngồi cạnh, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Em không run sao?”

“Có. Nhưng em run rồi vẫn làm.”

Anh bật cười, liếc sang:

“Hôm nay em rất ngầu.”

“Vì lần trước em quá ngu.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

“Lần này, nếu có ai muốn ép em rời đi… em hãy kéo anh theo.”

Tiểu Du siết tay anh lại, không nói. Nhưng ánh mắt cô lúc ấy… đã nói thay tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.