tình đầu và hiện tại

Chương 1: Ngày đầu tháng mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ của phòng ký túc xá, rọi lên gương mặt còn chút buồn ngủ của Linh Nhi, cô sinh viên năm cuối của trường Đại học danh tiếng Hòa Bình. Cô ngồi trên giường, tay cầm chiếc điện thoại mới mua, mắt chăm chú lướt qua danh bạ và lịch học. Tháng mới bắt đầu, cũng là quãng thời gian quan trọng nhất của năm cuối, khi mọi kế hoạch cho tương lai, tốt nghiệp và cả những lựa chọn nghề nghiệp bắt đầu được định hình.

Linh Nhi thở dài, tự nhủ: “Tháng này, chắc chắn mình phải tập trung hết sức… không được sao nhãng nữa.” Nhưng ngay cả khi tự động viên bản thân, trong lòng cô vẫn có một cảm giác bất an khó tả, như một nỗi nhớ mơ hồ chưa tìm ra lý do.

Ngay lúc ấy, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ. Tin nhắn đến từ Hùng Anh, người bạn học trầm ổn của cô từ năm nhất.

“Sáng nay đi học cùng không? Có vài tài liệu cần bàn. Nhớ uống cà phê nhé.”

Một nụ cười nhẹ nở trên môi Linh Nhi. Hùng Anh luôn vậy, âm thầm quan tâm, không ồn ào, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng giúp cô vượt qua những áp lực nhỏ trong học tập và cuộc sống. Cô trả lời nhanh:

“Ừ, gặp nhau ở thư viện nhé. Cảm ơn cậu.”

Vừa đặt điện thoại xuống, Linh Nhi nghe tiếng cửa phòng ký túc xá kêu nhẹ. Cô quay lại, hơi ngạc nhiên khi thấy Hùng Anh đứng đó, tay cầm một cốc cà phê nóng, gương mặt tươi tỉnh nhưng vẫn mang nét trầm ổn đặc trưng.

“Chào buổi sáng, Linh Nhi,” Hùng Anh nói, giọng điệu bình thản nhưng ấm áp. “Mình mang cà phê theo cho cậu, nghĩ cậu chắc còn chưa kịp ra ngoài.”

Linh Nhi cảm thấy lòng ấm lại. Không phải vì cà phê, mà là vì cảm giác an toàn khi có người luôn quan tâm bên cạnh. “Cảm ơn cậu. Nghe như hôm nay là ngày bận rộn nhỉ?”

Hùng Anh gật đầu. “Nhưng mọi việc sẽ ổn thôi. Chúng ta cùng nhau vượt qua.”

Hai người cùng nhau đi qua hành lang dài, ánh sáng buổi sáng len qua khung cửa sổ, chiếu rọi từng bước chân. Mọi thứ dường như bình yên, nhưng trong sâu thẳm, Linh Nhi lại cảm thấy một cảm giác lạ lùng, như thể có điều gì đó sắp xảy ra, vượt ngoài dự đoán của cô.

Bước chân vào thư viện, cô phát hiện một người quen đang đứng gần giá sách. Linh Nhi khựng lại, tim bỗng nhiên đập nhanh. Người đó… là Hà Duy, tình đầu của cô từ thời trung học, người đã đi du học nhiều năm và bây giờ bất ngờ trở về.

Hà Duy vẫn giữ dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt nam tính với nụ cười nhẹ nhưng đủ sức khiến bất cứ ai cũng phải lưu tâm. Ánh mắt anh dừng lại trên Linh Nhi, và trong khoảnh khắc ấy, những kỷ niệm xưa ùa về: những buổi học thêm cuối tuần, những lần hẹn hò ngượng ngùng, những lời hứa trẻ con mà giờ vẫn khiến cô đỏ mặt.

Linh Nhi khẽ thở dài, tự nhủ: “Sao anh lại quay về đúng lúc này?”

Hùng Anh đứng bên cạnh, không xa, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong ánh mắt anh lóe lên một chút lo lắng, nhưng không nói gì. Anh hiểu Linh Nhi cần thời gian để đối diện với cảm xúc của chính mình, nhưng điều đó cũng không ngăn được anh cảm thấy lo sợ—lo sợ rằng quá khứ sẽ lấn át hiện tại bình yên mà họ đang xây dựng.

Hà Duy tiến đến gần, giọng nói ấm áp nhưng đầy tự tin:

“Linh Nhi… lâu quá không gặp. Em vẫn khỏe chứ?”

Linh Nhi gật đầu, cố nở một nụ cười nhẹ. “Anh… về Việt Nam rồi à?”

“Ừ, vừa về hôm qua. Thấy tin nhắn, nghĩ mình nên gặp em trước khi mọi thứ bận rộn,” Hà Duy nói, ánh mắt chạm vào cô như muốn nói nhiều hơn những lời anh vừa nói.

Cả ba đứng đó, trong không gian yên tĩnh của thư viện, nhưng bầu không khí trở nên nặng nề và kỳ lạ. Một bên là người bạn hiện tại, luôn âm thầm bên cạnh, mang đến sự bình yên; một bên là tình đầu, quay trở lại với bao kỷ niệm ngọt ngào chưa từng phai. Linh Nhi cảm thấy trái tim mình như bị giằng xé, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình cảm quen thuộc và những rung động mới.

Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Tháng này… sẽ là tháng nhiều biến động. Mình phải chuẩn bị tinh thần.”

Và từ khoảnh khắc ấy, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tam giác tình cảm âm thầm hình thành, nhưng chưa ai dám công khai—mọi thứ chỉ vừa mới mở đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×