Sáng hôm sau, Linh Nhi thức dậy với tâm trạng lẫn lộn. Hình ảnh Hà Duy xuất hiện ở thư viện hôm qua vẫn khiến tim cô nhói nhẹ mỗi khi nghĩ đến. Cô đặt tay lên bàn phím, mở hộp thư điện tử cá nhân, và bất ngờ thấy một email chưa đọc:
“Linh Nhi, anh biết em bất ngờ khi thấy anh ngày hôm qua. Anh mong có thể gặp em để nói chuyện nhiều hơn. Chỉ cần một chút thời gian, được không?”
– Hà Duy
Cảm giác hồi hộp và ngỡ ngàng trộn lẫn. Linh Nhi ngồi im một lúc, tay run nhẹ. Bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa từng nghĩ Hà Duy sẽ trở về, chưa từng nghĩ lại có ngày anh trực tiếp liên hệ. Cô nhớ về những kỷ niệm thời trung học: những lần cùng nhau học nhóm, cùng nhau đi qua con đường nhỏ trước cổng trường, những lời hứa non nớt mà giờ vẫn khiến cô cười ngượng.
Trong khi Linh Nhi còn đang bối rối, Hùng Anh nhắn tin từ nhóm chat:
“Sáng nay có lớp thảo luận nhóm không? Mình đến trước để chuẩn bị tài liệu.”
Cô trả lời vội vàng: “Ừ, để mình đi cùng cậu.”
Tại quán cà phê gần trường, Linh Nhi gặp Hùng Anh. Nhìn thấy cậu, cô cảm thấy an tâm phần nào. Hùng Anh vẫn vậy, trầm ổn và nhẹ nhàng, như một bờ vai vững chãi. Cậu mang theo tập tài liệu và một cuốn sổ nhỏ, ghi chú cẩn thận từng chi tiết môn học.
“Em dường như bận tâm nhiều chuyện,” Hùng Anh nhận xét, ánh mắt lo lắng. “Có chuyện gì à?”
Linh Nhi lắc đầu, cố gắng nở nụ cười: “Không, chỉ là… một chút bất ngờ thôi.” Nhưng trong lòng, cô biết cậu sẽ nhìn thấy qua ánh mắt cô—Hùng Anh luôn tinh tế như vậy.
Trong lúc hai người chuẩn bị tài liệu, điện thoại của Linh Nhi vang lên. Tin nhắn từ Hà Duy:
“Sáng nay em rảnh không? Anh muốn mời em uống cà phê, nói chuyện một chút.”
Cô nhìn Hùng Anh, lòng bỗng lo lắng. Liệu nên trả lời thế nào đây? Nếu cô gặp Hà Duy một mình, điều đó sẽ khiến Hùng Anh thấy thế nào?
Hùng Anh nhìn thấy ánh mắt cô dừng lại trên điện thoại, nhưng không nói gì. Chỉ đơn giản, cậu tiếp tục sắp xếp tài liệu, như muốn nhường không gian cho Linh Nhi tự quyết định. Sự im lặng này khiến Linh Nhi vừa thấy khó xử vừa cảm động.
Sau vài giây cân nhắc, cô trả lời: “Được, mình gặp anh ấy vào trưa nay.”
Hùng Anh chỉ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng trong lòng cậu là một nỗi bồn chồn khó tả. Cậu biết tam giác tình cảm này sẽ khó tránh khỏi xung đột, và chính Linh Nhi là trung tâm của mọi cảm xúc.
Trưa hôm đó, Linh Nhi bước vào quán cà phê nơi Hà Duy hẹn. Anh đã ngồi đó, thoải mái nhưng vẫn toát lên vẻ nam tính và tự tin. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ nồng nhiệt quen thuộc.
“Linh Nhi, thật vui khi gặp lại em,” Hà Duy nói, giọng điệu vừa thân quen vừa trầm ấm.
“Em cũng… vui,” Linh Nhi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cô đập loạn nhịp.
Họ gọi đồ uống và ngồi đối diện, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc nhẹ và tiếng máy pha cà phê xình xịch. Hà Duy bắt đầu kể về những năm du học, những trải nghiệm anh học được và những điều anh vẫn nhớ về cô.
Mỗi lời nói của anh đều khiến Linh Nhi nhớ về những cảm giác ngọt ngào từ quá khứ, những buổi chiều học nhóm, những nụ cười và cả những giận hờn vụn vặt. Cô cắn môi, cố gắng không để mắt mình long lanh.
Bất chợt, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ Hùng Anh:
“Mình qua thư viện một lát, có chuyện muốn bàn.”
Linh Nhi nhìn tin nhắn, rồi ngẩng lên nhìn Hà Duy. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình đứng giữa hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt: quá khứ ngọt ngào và hiện tại bình yên, giữa một người đã đi xa và một người âm thầm luôn bên cạnh.
Hà Duy nhìn thấy ánh mắt cô, nhẹ nhàng nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
Cô lắc đầu, nhưng trong lòng biết rằng mọi thứ sẽ không còn như xưa nữa. Tam giác tình cảm này vừa được hình thành, và ngay từ bây giờ, mỗi lựa chọn nhỏ của cô đều sẽ tác động đến cả hai người.
Buổi gặp trưa kết thúc, Linh Nhi bước ra ngoài với trái tim rối bời, những câu chuyện cũ ùa về cùng những rung động mới. Hùng Anh đứng từ xa, âm thầm quan sát, ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô biết, tháng này sẽ là tháng đầy biến động, đầy cảm xúc và những quyết định khó khăn…
Và từ giây phút ấy, Linh Nhi nhận ra một điều: cô không thể giữ mãi trái tim yên bình của mình. Quá khứ và hiện tại đang cùng kéo cô vào một hành trình đầy rắc rối nhưng cũng lãng mạn.