Ngày hôm sau, Linh Nhi đi học với tâm trạng nặng trĩu. Cô vẫn chưa kịp định thần sau lời thừa nhận của Hùng Anh ngày hôm qua. Trái tim cô vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết rằng từ giờ, mọi hành động, mọi ánh mắt đều quan trọng, và cô sẽ không còn đứng giữa hai người một cách vô thức nữa.
Trong lớp, Hà Duy xuất hiện sớm, khuôn mặt nghiêm trọng, ánh mắt anh tìm kiếm Linh Nhi. Khi thấy cô bước vào, anh tiến lại gần, giọng nói trầm nhưng chứa đầy quyết tâm:
“Linh Nhi, hôm qua anh muốn nói chuyện với em…”
Cô cảm thấy tim nhói lên. Cô chưa kịp trả lời, thì ánh mắt cô chạm phải Hùng Anh, người vừa bước vào, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt nghiêm túc. Hà Duy nhìn thấy Hùng Anh, và một tia căng thẳng hiện lên rõ rệt.
Giây phút đó, Linh Nhi nhận ra sự đối đầu trực tiếp đầu tiên giữa hai nam chính. Hà Duy hơi nắm chặt tay, giọng nghiêm nghị:
“Anh nghe nói… Hùng Anh đã thừa nhận tình cảm với em?”
Hùng Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn kiên định:
“Anh thừa nhận là thật. Nhưng anh không ép cô ấy phải lựa chọn ngay. Chúng ta đang nói chuyện về cảm xúc của chính mình, không phải cạnh tranh.”
Hà Duy cắn môi, giọng trầm xuống:
“Nhưng em là người quan trọng với anh. Anh không thể im lặng khi biết điều đó.”
Linh Nhi đứng giữa, tim đập nhanh, cố gắng hạ giọng:
“Anh Hà Duy… anh Hùng Anh… mọi người bình tĩnh. Mình… mình không muốn mọi thứ căng thẳng như vậy.”
Nhưng không khí đã trở nên nặng nề. Hà Duy tiến đến gần Hùng Anh, giọng hơi lớn:
“Anh Hùng Anh, em ấy quan trọng với anh sao? Vậy tại sao anh không nói từ trước? Sao phải để mọi chuyện rối lên?”
Hùng Anh hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Hà Duy:
“Anh Hà Duy, anh cũng quan trọng với cô ấy. Nhưng em ấy không phải là vật để chúng ta tranh giành. Anh thừa nhận tình cảm, nhưng không ép buộc, không tạo áp lực. Anh chỉ muốn cô ấy biết sự thật.”
Linh Nhi cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung. Cô biết rằng cao trào đầu tiên đã thực sự xảy ra: hai người đàn ông quan trọng trong đời cô bày tỏ tình cảm, và cách họ xử lý sự việc sẽ quyết định bước tiếp theo.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng run nhưng kiên quyết:
“Đủ rồi! Mình đã nghe cả hai. Mình… mình sẽ tự suy nghĩ. Nhưng xin hai người… đừng để căng thẳng như thế này trước mặt mình nữa. Mình cần thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình.”
Hà Duy và Hùng Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi phần nào, nhưng vẫn còn những dấu vết căng thẳng. Họ biết rằng sự hiện diện của nhau sẽ luôn là thử thách, nhưng cũng là cơ hội để cả ba người hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình.
Buổi học kết thúc, Linh Nhi bước ra ngoài, đứng giữa sân trường, ánh nắng chiều rọi xuống. Cô tự nhủ:
“Tam giác tình cảm này… đã bước sang chương mới. Quá khứ, hiện tại, và trái tim mình… mọi thứ giờ đây đều phải đối diện thật sự.”
Trái tim cô vừa hồi hộp vừa rạo rực. Cô biết rằng những thử thách, lựa chọn và xung đột sẽ còn tiếp tục, và bước tiếp theo của cô sẽ quyết định mạch cảm xúc của tam giác tình cảm.